Ngô Tĩnh Vân là người trùng sinh, chuyện khác Đường Thư Nghi không biết nàng ta có biết hay không, nhưng nàng ta chắc chắn biết, thê tử trước đây của lão Hầu gia chưa chết, hơn nữa còn một tôn tử rất có tiền đồ. Nếu có người lợi dụng hắn để chống lại Hầu phủ, chắc chắn sẽ gây ra rắc rối.
Nghĩ xong, nàng lại gọi Triệu quản gia tới, phân phó: "Ngươi đi kiểm tra xem bên người Phương đại nho có học tử nào họ Tiêu hay không."
Triệu quản gia sửng sốt, "Là lão Hầu gia lúc trước..."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Ta chỉ là nghe qua, ngươi đi điều tra trước, nếu như có một người như vậy, không được làm ầm lên."
Triệu quản gia vội vàng gật đầu, sau đó muốn nói lại thôi, nếu như là người của thê tử lúc trước của lão Hầu gia, thật sự là một chuyện phiền phức.
Đường Thư Nghi biết hắn đang nghĩ gì, xua tay nói: "Không sao, ta có sắp xếp."
Triệu quản gia nghe vậy trong lòng mới an tâm hơn một chút, vội vàng đi ra ngoài điều tra. Hắn trước giờ làm việc hiệu suất cao, chuyện này cũng không khó điều tra, trước bữa tối liền có kết quả.
Hắn hồi báo với Đường Thư Nghi: "Hai ba tháng trước, một vị học tử họ Tiêu cầm theo một phong thư đến tìm Phương đại nho. Phương đại nho kiểm tra học vấn của hắn xong, liền vô cùng yêu thích, cho nên mới tiến cử hắn vào Thượng Lâm thư viện, đích thân dạy hắn. Học tử này tên là Tiêu Dịch Nguyên, đi theo hắn còn có một vị đường đệ tên là Tiêu Dịch Sinh. Nghe nói, hai người này đến từ phía Nam Cương."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng: "Chẳng trách vẫn luôn không tìm được, Nam Cương xa như vậy, sao có thể tìm được!"
Triệu quản gia vẻ mặt mang theo thổn thức gật đầu.
"Âm thầm quan sát trước," Đường Thư Nghi nói: "Nếu như đã là con cháu của lão Hầu gia, chúng ta cũng không thể đối xử tệ, nhưng trước tiên phải tìm hiểu tính cách của hắn đã."
"Vâng, hẳn nên như vậy." Triệu quản gia tất nhiên một lòng đều hướng về đám người Đường Thư Nghi.
"Cảnh giác một chút, đừng để bị phát hiện." Đường Thư Nghi lại nói.
Nếu đã là nam chính trong sách, cho dù không có hào quang thì cũng là một nhân vật không đơn giản, nói không chừng một chút manh mối cũng bị phát hiện.
"Phu nhân yên tâm, ta phái người lúc trước đã từng làm trinh sát trong quân đội đi tra." Triệu quản gia nói.
Đường Thư Nghi mỉm cười, đây là chuyện tốt, lính trinh sát thời cổ đại! Có lẽ sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng nàng vẫn dặn dò phải cẩn thận.
Triệu quản gia nhận được lệnh đi ra ngoài, Tiêu Ngọc Châu ngồi bên cạnh Đường Thư Nghi khó hiểu hỏi: "Sao người không trực tiếp nhận hắn? Đến lúc đó cho bọn họ một chút tiền tài là được rồi."
"Không đơn giản như vậy." Đường Thư Nghi nhẹ nhàng giải thích với con bé: "Vị Tiêu Dịch Nguyên này, có thể được Phương đại nho coi trọng đích thân chỉ dạy, tất nhiên có chỗ hơn người, về sau rất có khả năng vào triều làm quan. Nếu như phẩm hạnh tốt, như vậy dễ nói, đều là người một chi, cho tiền cho quan hệ cũng chẳng sao. Nhưng phẩm hạnh hắn không tốt thì sao? Nói không chừng bị người khác lợi dụng, đối địch với chúng ta."
"Nương muốn kiểm tra phẩm hạnh của hắn?" Tiêu Ngọc Châu hỏi.
Đường Thư Nghi gật đầu: "Mọi chuyện đều phải cẩn thận."
Trong sách, Tiêu Dịch Nguyên dưới mọi loại điều kiện và hỗ trợ mà giành được kế thừa tước vị phủ Vĩnh Ninh hầu. Hắn là nam chính trong sách, mọi chuyện hắn làm tất nhiên đều hợp tình hợp lý, nhưng bọn họ là người bị cướp mất tước vị, tất nhiên không nghĩ như vậy.
Mà bây giờ tình huống đã rất khác so với trong sách, ai biết được Tiêu Dịch Nguyên có tiếp tục làm ra những chuyện trong sách hay không?
Nhân tính có đôi khi đứng trước lợi ích không chịu nổi một kích.