Những phu nhân này đều là gia quyến của nhị phẩm đại quan trở lên, trong nhà chấp chưởng chuyện quản gia, đều không thiếu tiền. Một điểm quan trọng, phương diện tính khí, bọn họ đều là những người hào phóng rộng lượng. Về sau tiếp đón càng nhiều khách nhân, loại người gì cũng có, tất nhiên sẽ không thuận lợi như bây giờ.
Chỉ là những thứ này để sau rồi nói.
"Ngày mai còn có khách, các ngươi nghiêm túc tiếp đón." Đường Thư Nghi lại nói: "Hai người các ngươi lát nữa đến phủ Quốc Công một chút, hỏi đại ca của ta xem huynh ấy hẹn những ai, thích cái gì, kiêng kị cái gì."
Ngày mai, Đường Thư Bạch sẽ dẫn người tới. Vừa nãy, lúc Nam Lăng ba phu nhân chuẩn bị rời đi nói với nàng, hai ngày nữa để Nam Lăng bá mời người tới chơi. Cho nên nói, có mối quan hệ kinh doanh nhanh tay hơn nhiều.
Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đáp ứng một tiếng rồi đi làm việc, Đường Thư Nghi đi đến cửa sổ lớn ngồi xuống, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, thả lỏng một lúc, bắt đầu suy nghĩ mọi chuyện.
Ngô Tĩnh Vân không thể lưu lại, nhưng trước khi động tay vẫn phải xác nhận một chút, nàng ta đã trao đổi bí mật của phủ Vĩnh Ninh hầu với Nhị hoàng tử hay chưa. Không thể dựa vào suy đoán mà định tội người khác.
Một cơn gió nhẹ từ ngoài cửa lướt qua, cọ vào má nàng, nhẹ nhàng êm ái. Cả người nàng thư thái ngả trên chiếc ghế bập bênh, nhắm mắt lại lắng nghe tiếng lá cây xào xạc bên ngoài cửa sổ...
Xuyên tới đây thời gian dài, nàng quả thật thay đổi rồi, thay đổi rất nhiều. Bây giờ, trái tim của nàng khi cứng rắn, có thể cứng như sắt thép, nói đến chuyện giết người, nàng cũng có thể không chút hàm hồ.
Nhưng những thứ trong xương cốt vẫn không hề thay đổi. Kiếp trước, nàng vẫn luôn nói mình là người ích kỷ, ích kỉ đến mức, ai đối tốt với nàng nàng đối tốt với người ấy, ai đối xử với nàng không tốt, cho dù có là người thân, nàng cũng có thể lạnh nhạt đối đãi.
Kiếp trước, cha mẹ nàng ly dị, vứt nàng cho ông bà nội nuôi dưỡng, bọn họ đi tìm chân ái xây dựng gia đình mới, đối với nàng gần như không hỏi không thăm, thậm chí khi nàng tốt nghiệp, bọn họ cũng không biết nàng học trường đại học nào.
Cho đến sau này, khi cha mẹ nàng cần nàng, nàng chỉ đưa ra một khoản tiền coi như tiền trợ cấp cơ bản nhất của con cái, ngoài ra không có gì hết. Không có tiền dư thừa, cũng không có các loại cảm xúc dư thừa.
Có lần người cha tốt của nàng dẫn con trai của ông ta đến trước mặt nàng, nói con trai ông ta giỏi đến mức nào, vào trường đại học tốt nhất trong nước, còn nhận được một offer của trường đại học hàng đầu ở nước ngoài, bảo nàng đưa tiền cho con trai ông ta đi du học.
Lúc đó nàng đã nói gì?
Nàng nói, "Đây là con trai của ông, tôi có nghĩa vụ nuôi dưỡng nó sao?"
Lúc đó cha nàng vô cùng kinh ngạc, nói: "Con có nhiều tiền như vậy, còn chưa lập gia đình lại không có con, giúp đỡ em trai con thì có làm sao?"
Nàng cười lạnh: "Không làm sao, nhìn liền thấy ghét, ghê tởm, các người về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Sau đó nàng gọi bảo vệ mời hai cha con đó đi. Sau này còn có thân thích nghe được chuyện này, nói nàng lãnh tâm lãnh tính, cho dù không cùng một mẹ, cũng cùng một cha, đó cũng là em trai ruột, phải nên giúp đỡ.
Những thân thích gọi điện thoại cho nàng, nàng đều xoá sạch số điện thoại và wechat. Nàng chính là người vừa ích kỷ lại lãnh tâm lãnh tính.
Cho nên, Ngô Tĩnh Vân cũng có thể có nỗi oan ức của riêng mình, cũng có bất đắc dĩ của riêng mình, nhưng ai bảo nàng ta đứng ở phía đối lập chứ, ai bảo nàng ta cứ hết lần này đến lần khác chạm vào điểm mấu chốt của nàng? Nếu Ngô Tĩnh Vân không chết, tính mạng của nàng liền gặp nguy hiểm.
Nếu đã thế, vậy thì chết đi.