Mặc dù Lương Kiện An đã chết, nhưng ngay từ đầu, chính Nhị hoàng tử mới là người thực sự bị ảnh hưởng. Hắn ta bị Hoàng thượng khiển trách một hồi, ngay cả một phần thế lực trong tay cũng bị lấy đi.
Nhị hoàng tử tâm tính hẹp hòi, có thù tất báo, sau khi biết chuyện này chắc hẳn sẽ không bỏ qua cho Ngô Tĩnh Vân. Thậm chí, có thể nghĩ tin tức lần này nàng ta đưa ra có phải là thật hay không.
Nếu tâm tư của Nhị hoàng tử lại bay xa một chút, có khi còn đoán Ngô Tĩnh Vân là người của vị huynh đệ nào đó của hắn ta, truyền tin tức cho hắn ta là để hãm hại hắn ta.
Tiêu Ngọc Minh cũng rất nhanh đã nghĩ ra quan hệ trong đó, quay đầu lại duỗi tay gõ nhẹ vào trán Tiêu Ngọc Châu nói: "Đầu óc nhỏ này của muội cũng không tồi!"
Tiêu Ngọc Châu hất tay hắn ra, trừng mắt nhìn hắn, Tiêu Ngọc Minh cười toe toét. Trên mặt Đường Thư Nghi cũng treo nụ cười, "Đã như vậy, chúng ta đợi kết quả điều tra của Triệu quản gia là được."
Chuyện này không dễ tra ra, dù sao giao dịch giữa Ngô Quốc Lương và Nhị hoàng tử đều được tiến hành trong bí mật. Nhưng trong nhà Ngô Quốc Lương lại tồn tại một mối nguy tiềm tàng rất lớn, đó là Ngô phu nhân.
Ngô phu nhân bị cướp quyền quản gia, bây giờ trong Ngô phủ nàng ta không có chút địa vị nào, hai nữ nhi đều đến tuổi nói chuyện hôn sự, nhưng Ngô Quốc Lương không chút quan tâm, nàng ta vừa lo lắng, đồng thời cũng hận Ngô Tĩnh Vân và Ngô Quốc Lương. Chỉ cần giữa hai người có động tĩnh gì, nàng ta liền sai nha hoàn bà tử thiếp thân đi theo.
Lúc trước Ngô Tĩnh Vân đã bàn âm mưu với Ngô Quốc Lương, lợi dụng chuyện Tiêu Dịch Nguyên là tôn tử của lão Vĩnh Ninh hầu để trao đổi với Nhị hoàng tử, giữ lại quan vị của Ngô Quốc Lương, Ngô phu nhân cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
Bây giờ nàng ta không quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần làm cho Ngô Tĩnh Vân và Ngô Quốc Lương khó chịu, nàng ta liền cảm thấy hạnh phúc. Cho nên, ngay khi người Triệu quản gia phái đi hỏi thăm tin tức vừa mở miệng, người bên cạnh Ngô phu nhân đã lập tức mồm năm miệng bảy cẩn thận nói rõ mọi chuyện. Người được phái đi thăm dò, lúc đó cũng vô cùng bối rối.
Này cũng quá dễ dàng rồi thì phải?
Mười tám loại võ nghệ còn chưa dùng đến đây.
Nói chung, một ngày sau Đường Thư Nghi nhận được tin tức. Lúc đó nàng đang ở thư phòng chú thích sách cho Lý Cảnh Tập, nghe xong đầu cũng không nâng lên nói: "Truyền chuyện Ngô Tĩnh Vân từng truyền tin cho Lương Kiện An, truyền lại cho Nhị hoàng tử. Đừng để lộ ra sơ hở."
Triệu quản gia trả lời một tiếng rồi rời đi, bàn tay đang viết chữ của Đường Thư Nghi vẫn không dừng lại. Nếu như đã đưa ra quyết định, nàng sẽ không hối hận, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện thừa thãi. Mọi người đều phải trả giá cho hành động của chính mình.
Tiêu Ngọc Châu ngồi bên cạnh đọc sách, sau khi Triệu quản gia rời đi, Tiêu Ngọc Châu quay đầu nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, tựa như vừa rồi Triệu quản gia không có ở đây, con bé lại quay đầu tiếp tục bình tĩnh đọc sách.
Thật ra trong lòng Tiêu Ngọc Châu có chút dao động, dù sao sắp có người chết, mà người này còn là vị hôn thê cũ của Tiêu Ngọc Thần. Con bé đã tiếp xúc với Ngô Tĩnh Vân nhiều lần, mặc dù không thể nói quan hệ tốt đến nhường nào, nhưng quan hệ lúc đó cũng không hẳn là tệ. Chỉ là sau này xảy ra nhiều chuyện như vậy, con bé càng ngày càng chán ghét Ngô Tĩnh Vân.
Bây giờ Ngô Tĩnh Vân rất có khả năng bị giết, con bé không thể làm như trong lòng không chút dao động được. Không phải là sợ hãi, cũng không phải thương hại Ngô Tĩnh Vân, mà là một cảm giác khó tả.
Như thể có một giọng nói đang nói với con bé, về sau ngươi có lẽ sẽ gặp rất nhiều loại chuyện như thế nào, đến lúc đó ngươi phải quả quyết như mẫu thân của ngươi. Con bé không biết chính mình có thể giống như mẫu thân hay không.