Đường Thư Nghi trò chuyện với Hướng phu nhân một lúc, sau đó cáo từ hồi phủ, Tiêu Ngọc Minh vẫn ở trong phủ đại tướng quân làm tuỳ tùng.
Sau khi Đường Thư Nghi về phủ, Triệu quản gia liền đến Thế An Uyển bẩm báo với nàng: "Phu nhân, Ngô nhị tiểu thư chết rồi."
Động tác uống trà của Đường Thư Nghi khẽ dừng lại, sau đó sắc mặt như thường nói: "Nhị hoàng tử ra tay khá nhanh."
Triệu quản gia gật đầu đồng ý, sau đó nói: "Trương ngũ công tử muốn từ hôn với đại tiểu thư Triệu gia, Triệu gia truyền ra nguyên nhân từ hôn là do Ngô nhị tiểu thư có tư tình với Trương ngũ công tử.”
“Ngô nhị tiểu thư trước đây đã bị Đại công tử nhà ta từ hôn, bây giờ lại truyền ra danh tiếng như vậy, mà mẫu thân của Trương ngũ công tử lấy chết cưỡng ép, không đồng ý hôn sự giữa nàng ta và Trương ngũ công tử. Dưới tình huống như vậy, Ngô nhị tiểu thư không thể tiếp tục ở trong khuê phòng, liền đến Sùng Quang tự xuất gia làm sư cô."
Đường Thư Nghi nhướng mày, đến Sùng Quang tự làm sư cô, đây là muốn ngã chỗ nào đứng dậy từ chỗ đó sao?
"Sau đó thì sao?" Nàng hỏi.
Triệu quản gia: "Sau khi Ngô nhị tiểu thư thành sư cô, ngày nào Trương ngũ công tử cũng đến tìm nàng ta. Đêm qua, phòng của Ngô nhị tiểu thư bốc cháy, người chưa chạy ra, chết ở bên trong. Trương ngũ công tử biết chuyện, cũng muốn chết cháy tuẫn tình, nhưng sau đó lại bị mẫu thân ngăn cản."
Đường Thư Nghi: "......."
Được rồi, nàng không thể nào hiểu được cách hoạt động não của những người yêu đương mù quáng.
"Tiêu Dịch Nguyên bây giờ thế nào?" Đường Thư Nghi hỏi.
Triệu quản gia: "Bây giờ vẫn chưa phát hiện chỗ nào dị thường, chỉ là người của Nhị hoàng tử vẫn đang nhìn chằm chằm."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng để Triệu quản gia rời đi, nàng ngồi trên ghế gấm ngây người một lúc, sau đó nên làm gì thì làm đó, Ngô Tĩnh Vân chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời của nàng mà thôi.
Mà bên phía Tiêu Dịch Nguyên, cũng không bình thường như Triệu quản gia nói. Hắn nhận được một lá thư, một lá thư không biết ai đã nhét dưới chăn của hắn. Lúc này, hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm vài chữ trên thư, mà những chữ đó lại không đầu không đuôi: Lão Hầu gia phủ Vĩnh Ninh hầu tên là Tiêu Thành Côn.
Cái tên Tiêu Thành Côn này, hắn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, tổ mẫu của hắn nhắc đến cái tên này hơn nửa cuộc đời. Bọn họ đều nghĩ rằng ông ấy đã chết, không nghĩ tới ông ấy được phong tước vị nhưng lại lấy người khác.
Đầu óc không yên, tâm trạng hiện tại của hắn chỉ có thể diễn tả bằng bốn chữ này.
Ba chữ Vĩnh Ninh Hầu này cũng không hề xa lạ với hắn, hắn và đường đệ ngày đầu tiên tới Thượng Kinh, ở cổng thành đụng trúng công tử của nhà Vĩnh Ninh Hầu. Bởi vì ngựa của hắn khiến đường đệ sợ tới mức ngã xuống đất, liền ném mười lượng bạc cho bọn họ.
Mười lạng bạc! Chi phí một năm cho cả nhà bọn họ.
Sau đó hắn đến cầu gặp Phương đại nho, ở cửa cầu gã sai vặt kia một lúc lâu đều không thể vào trong cửa viện. Mà thế tử của phủ Vĩnh Ninh hầu, người còn chưa đi đến trước mặt, gã sai vặt kia đã gật đầu mặt treo nụ cười tiến lên hoan nghênh.
Bây giờ hắn mới biết, hai vị công tử kim quý kia là họ Tiêu giống hắn.
Trong lòng nghẹn một cơn tức, muốn đẩy nó ra ngoài, nhưng có đẩy thế nào cũng không chịu ra. Hắn cất lá thư đi muốn ra ngoài đi dạo, lúc này cửa phòng bị người đẩy ra, Thang Tử Ngang - người ở cùng phòng với hắn đã trở về.
Nhìn thấy hắn, Thang Tử Ngang nói: "Dịch Nguyên, mấy ngày nữa Phương đại nho sẽ tham gia một buổi nhã tập, nói muốn mang vài học tử theo, có ngươi không?"
Tiêu Dịch Nguyên lắc đầu, "Lão sư không với với ta."
"Vậy ngươi phải mau tranh thủ!" Thang Tử Ngang vẻ mặt hưng phấn, "Ngươi có biết là ai khởi xướng buổi nhã tập lần này không?"
Tiêu Dịch Nguyên lại lắc đầu.