Thượng Lâm thư viện mỗi ngày buổi sáng lên lớp, buổi chiều lên lớp, thời gian còn lại học sinh tự mình đọc sách. Học tử tham gia khoa cử năm tới giống như Tiêu Dịch Nguyên, càng không cần phu tử dạy dỗ quá nhiều, chỉ khi gặp phải vấn đề, phu tử có thể giải đáp thắc mắc cho bọn họ.
Tiêu Dịch Nguyên là môn sinh đắc ý của Phương đại nho, cũng có thể coi là đệ tử, hơn nữa hắn khắc khổ đọc sách cũng có thiên phú, Phương đại nho rất coi trọng hắn.
Sau buổi học chiều, hắn đi thẳng đến thư phòng của Phương đại nho, còn chút nghi hoặc hắn muốn hỏi Phương đại nho. Gã sai vặt canh cửa không ngăn cản hắn nữa, thấy hắn liền cong lưng mỉm cười chào hỏi: "Tiêu công tử bình an."
Tiêu Dịch Nguyên xem thường loại người nịnh hót này, nhưng hắn vẫn lịch sự gật đầu với gã sai vặt coi như trả lời. Nhiều năm cầu học, mặc dù hắn không trải qua quá nhiều sóng gió lớn, nhưng cũng hiểu không ít đạo lý, chẳng hạn như thà đắc tội quân tử, còn hơn đắc tội kẻ tiểu nhân.
Bước vào phòng thư phòng của Phương đại nho, thấy ông ấy đang đóng tập sách, mặt mang theo ý cười. Tiêu Dịch Nguyên đi tới, "Sư phụ, học sinh giúp người."
"Được." Phương đại nho đưa quyển sách trong tay cho hắn, nói: "Dịch Nguyên từ Nam Cương đến đây, ngàn dặm xa xôi, có gặp được một nơi cảnh sắc tuyệt đẹp nào không?"
Tiêu Dịch Nguyên sững sờ một lát, nói: "Học sinh một lòng đi đường, cũng không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, bỏ lỡ rất nhiều cảnh đẹp."
Phương đại nho ừm một tiếng, "Quả thật, chỉ là đợi ngươi cao trung, đường về có thể thăm thú cảnh sắc ven đường."
Nói rồi ông ấy lấy ra một tờ giấy đưa cho Tiêu Dịch Nguyên, còn mỉm cười nói: "Nhìn bài thơ này thế nào?"
Tiêu Dịch Nguyên cung kính cầm lấy tờ giấy, cúi đầu nhìn xem, chỉ thấy đây là một trang giữa của một bức thư, hẳn là người viết thư dùng một bài thơ để miêu tả phong cảnh nhìn thấy. Hắn cẩn thận đọc từng câu bình phẩm, sau đó trong lòng khen ngợi, đúng là một bài thơ tuyệt phẩm.
"Gió mát ôm trăng, cảnh sắc tuyệt mỹ, sống động như thật, thơ này là tuyệt phẩm." Tiêu Dịch Nguyên thành thật nói.
"Hahaha..." Phương đại nho cười to, sau đó nói: "Ta cũng không nghĩ tới, hắn ra ngoài một chuyến thế mà lại thông tuệ hơn như vậy."
Tiêu Dịch Nguyên nhi hoặc, "Là học sinh của tiên sinh ngài sao?"
Phương đại nho cất lá thư trong tay vào ngăn kéo, lại mỉm cười nói: "Coi như là học sinh của ta, nhưng lão sư của hắn không chỉ có ta. Chỉ là, trong bài thơ này, hắn học nhiều từ lão phu, Tề Tuần Chi kia cả ngày nghiên cứu đường làm quan, làm sao có thể dạy người làm thơ?"
"Lời lão sư nói khiến học sinh cảm thấy hồ đồ." Tiêu Dịch Nguyên nói.
"Tiêu Ngọc Thần, đại công tử phủ Vĩnh Ninh hầu." Phương đại nho nói xong còn thở dài một tiếng: "Từ hắn lão phu mới thật sự hiểu được, nhìn người nhìn sự không thể kết luận chủ quan. Nếu không phải mẫu thân hắn dùng thủ đoạn khiến lão phu nhận hắn làm đệ, lão phu cũng không biết hắn có chỗ hơn người như vậy."
Tiêu Dịch Nguyên nghe thấy ba chữ của Tiêu Ngọc Thần, động tác đóng sách khẽ dừng lại, sau đó làm như không có chuyện gì nói: "Vậy hắn có một mẫu thân tốt."
Phương đại nho nghĩ đến phong cách làm việc của Đường Thư Nghi, vẻ mặt có chút dở khóc dở cười, nói: "Hầu phu nhân kia... Quả thật là một vị mẫu thân tốt."
"Hai ngày nữa, Tề Tuần Chi muốn tổ chức một buổi nhã tập ở Hồ Quang Tạ, mời lão phu đến, lúc đó ngươi cũng đi theo ta đi." Phương đại nho lại nói.
"Cảm ta lão sư." Tiêu Dịch Nguyên cúi sâu người hành lễ với Phương đại nho, cơ hội này không phải ai cũng có.
Phương đại nho xua tay, "Học vấn của ngươi không cần phải nói, khoa cử cũng không có vấn đề gì lớn. Nhưng sách ngươi đọc quá ít, trải ít chuyện gặp ít người, cần phải bù đắp những mặt này."
Là một người đọc sách, bị nói đọc ít sách, mặt Tiêu Dịch Nguyên có chút đỏ bừng, nhưng những gì Phương đại nho nói là sự thật. Hắn xuất thân nghèo khó, từ nhỏ trong nhà còn chưa từng nhìn thấy một tờ giấy, càng đừng nói đến loại đồ vật cao quý như sách.