Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 369 - Chương 369. Ngài Phân Xử Giúp Ta 2

Chương 369. Ngài phân xử giúp ta 2 Chương 369. Ngài phân xử giúp ta 2

Trong lòng vài vị đại nhân suy nghĩ muôn vàn, Lê Nguyên Trung nhìn Tiêu Ngọc Minh nói: "Chuyện này ta đã biết rồi, ngươi buông hắn ra, ta lập tức trở về viết tấu chương."

Mà Tiêu Ngọc Minh nghe hắn nói vậy, vẻ mặt không muốn, "rối rắm" một hồi, hắn mới căm hận đẩy Hoàng Văn Diệu ra: "Cút đi!"

Hoàng Văn Diệu bị đẩy xuống đất, chịu đựng cơn đau bò xuống lầu rồi chạy đi. Hắn ta phải chạy thật nhanh, nếu không hắn ta chắc chắn sẽ chết. Lê Nguyên Trung cũng sải bước ra khỏi trà lâu, những người khác cũng lập tức rời đi, lên xe ngựa của mình về nhà. Lại là một hồi kịch hay, chỉ là không biết lần này kết quả của Nhị hoàng tử như thế nào.

Những người nên đi đều đi rồi, Tiêu Ngọc Minh xoay người trở về căn phòng vừa nãy. Tề Nhị và Nghiêm Ngũ vẫn đang dựa vào khung cửa tán gẫu, khi thấy hắn trở về, Tề Nhị hỏi: "Xong chuyện chưa?"

Tiêu Ngọc Minh ừm một tiếng rồi vào phòng, Tiêu Dịch Nguyên thấy hắn liền đứng dậy, nhưng nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể chắp tay nói: "Cảm ơn."

Tiêu Ngọc Minh không lên tiếng, khoanh tay đánh giá hắn. Ngoại hình trung bình, chiều cao không thấp, y phục được giặt đến trắng sờn, nhưng hành vi cử chỉ coi như ổn, hắn không bị chiếc bánh lớn mà Nhị hoàng tử hứa hẹn cám dỗ, tâm tính cũng không tệ.

Lúc này, Nghiêm Ngũ đột nhiên nói: "Đừng nói, hai ngươi đúng là có chút giống nhau."

Lời vừa rơi xuống, hắn liền bị Tề Nhị đá một cái, hắn nhìn Tiêu Ngọc Minh mỉm cười ha ha, sau đó ngậm miệng. Tiêu Ngọc Minh không để ý tới hắn, liếc mắt nhìn Tiêu Dịch Nguyên, nói: "Đi thôi."

Nói rồi, hắn xoay người đi ra ngoài, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đều nhìn Tiêu Dịch Nguyên, ý bảo hắn đi theo. Tiêu Dịch Nguyên siết chặt nắm đấm, bước về phía trước. Lúc hắn đi ra ngoài, Tề Nhị, Nghiêm Ngũ theo sát phía sau, Tiêu Ngọc Minh đi cạnh hắn, bao hắn ở chính giữa.

Tiêu Dịch Nguyên thấy vậy, trong lòng lại yên tâm hơn chút, bây giờ xem ra phủ Vĩnh Ninh hầu không có ác ý với hắn.

Ra khỏi trà lâu, xe ngựa bên ngoài đã chờ sẵn, Tiêu Ngọc Minh lên xe ngựa trước, Tiêu Dịch Nguyên cũng hứng thú theo sau, ngồi đối diện Tiêu Ngọc Minh. Tề Nhị và Nghiêm Ngũ cưỡi ngựa rời đi.

Xe ngựa chậm rãi di chuyển, trong xe một mảnh im lặng. Tiêu Ngọc Minh bắt chéo chân đùa con đao trong tay, Tiêu Dịch Nguyên không biết nên nói cái gì, dứt khoát không nói cả. Hắn không biết tiếp theo phủ Vĩnh Ninh hầu sẽ làm gì hắn, nhưng tình hình hiện tại đã tốt hơn trước rất nhiều. Đi một bước tính một bước thôi.

Không lâu sau, xe ngựa dừng lại, Tiêu Ngọc Minh vén rèm lên nhảy xuống xe, Tiêu Dịch Nguyên cũng xuống theo, ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên cổng phủ to rộng treo một tấm bảng lớn, trên đó viết bốn chữ phủ Vĩnh Ninh hầu, uy nghi trang nghiêm.

"Đi thôi." Tiêu Ngọc Minh buông xuống một câu, đi cửa hông vào phủ, Tiêu Dịch Nguyên cũng nhấc chân đi theo.

Sau khi đi vào, Triệu quản gia đã đợi sẵn ở cửa, trước tiên hành lễ với Tiêu Ngọc Minh: "Nhị công tử."

Tiêu Ngọc Minh ừm một tiếng rồi đi vào trong, Triệu quản gia lại hành lễ với Tiêu Nghi Viễn: "Tiêu công tử, mời đi bên này."

Tiêu Dịch Nguyên vội vàng hồi lễ Triệu quản gia, "Mệt nhọc rồi."

Triệu quản gia mỉm cười với hắn, dẫn người vào trong, nhưng lại bí mật quan sát nhất cử nhất động của Tiêu Dịch Nguyên. Thấy hắn đang nhìn về phía trước, bước chân từ tốn, nhưng nắm tay siết chặt đã để lộ ra sự lo lắng lúc này của hắn.

Đã rất tốt, Triệu quản gia nhận xét trong lòng. Xuất thân từ một nơi hẻo lánh cằn cỗi, không có trưởng bối đắc lực chỉ dạy, đột nhiên gặp phải loại chuyện này, bề ngoài có thể trấn định cũng coi như trầm ổn rồi, dù sao cũng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi.

Bình Luận (0)
Comment