Sau khi Nhị hoàng tử rời đi, Hoàng đế ngồi sau bàn, cúi đầu trầm tư một lát: "Bãi miễn chức quan của Ngô Quốc Lương, gia tộc hai đời của Ngô Quốc Lương không được phép tham gia khoa cử, bảo bọn họ soạn ý chỉ đi."
"Vâng."
Tiêu Khang Thịnh vội vàng đi ra ngoài, đến nội các nơi các đại thần đang xử lý công vụ, hắn bước vào thì nhìn thấy Tề Lương Sinh và một vị đại nhân nội các khác đang ở đó.
Hắn đi tới hành lễ, sau đó nói: "Hai vị đại nhân, Hoàng thượng khẩu dụ, bãi miễn chức quan của Ngô Quốc Lương, gia tộc hai đời của Ngô Quốc Lương không được phép tham gia khoa cử, bảo các đại nhân soạn thánh chỉ."
Một trong những nhiệm vụ của nội các chính là giúp Hoàng đế soạn thảo các thánh chỉ và sắc lệnh.
Tề Lương Sinh nghĩ đến nữ nhi của Ngô Quốc Lương, người đã từng định thân với Tiêu Ngọc Thần, liền hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tiêu Khang Thịnh không giấu diếm, kể chuyện Nhị hoàng tử lại làm chuyện ngu xuẩn ra, chuyện này không thể giấu diếm, sớm muộn gì cũng có người biết. Bây giờ hắn nói ra, cũng coi như tạo ấn tượng tốt với Tề Lương Sinh.
"Được rồi, bổn quan bây giờ soạn thánh chỉ, công công chờ một chút." Tề Lương Sinh nói.
Hắn lấy một tờ thánh chỉ trống ra, suy nghĩ một lát, sau đó viết thánh chỉ lên rồi giao cho Tiêu Khang Thịnh. Tiêu Khang Thịnh nhận lấy thánh chỉ rồi rời đi, thánh chỉ chỉ khi Hoàng đế ấn dấu ngọc tỷ lên mới có hiệu lực.
Hắn rời đi, một vị đại thần nội các khác vẻ mặt một lời khó nói hết nói với Tề Lương Sinh: "Tại sao Nhị hoàng tử lại cứ ôm khư khư phủ Vĩnh Ninh hầu không biết?"
"Ai biết được." Miệng Tề Lương Sinh nói như vậy, nhưng trong lòng lại bắt đầu lo lắng cho Đường Thư Nghi.
Mặc dù chuyện này là lỗi của Nhị hoàng tử, nhưng nào có phụ mẫu không bao che khuyết điểm, cách Hoàng thượng xử lý Ngô Quốc Lương cũng đã chứng minh điều này. Chỉ sợ Hoàng thượng cũng giận lây phủ Vĩnh Ninh hầu.
Mà giờ khắc này, Hoàng đế cầm lấy ngọc tỷ đóng lên thánh chỉ, đưa cho Tiêu Khang Thịnh bảo người đi truyền chỉ, y dựa lưng vào lưng ghế, nheo mắt nhìn về phía xa.
Tiêu Hoài chết trên chiến trường, y kiêng kỵ danh tiếng của Tiêu Hoài trong Tây Bắc quân, cũng không để Tiêu Ngọc Thần lập tức kế thừa tước vị, quả thật có chút hổ thẹn với phủ Vĩnh Ninh hầu, nhưng phủ Vĩnh Ninh hầu làm việc cũng không nể mặt y.
Lý Cảnh Minh là nhi tử của y, mặc dù có chút ngu ngốc, làm chuyện vô cùng tùy tính, nhưng phủ Vĩnh Ninh hầu không thể hết lần này tới lần khác coi hắn ta như con khỉ!
Nhưng mà, bây giờ y vẫn chưa thể làm gì phủ Vĩnh Ninh hầu, mỗi một chuyện bị lôi ra đều do tên nhi ngốc nhà y sai. Mà y lại muốn làm một vị minh quân, không thể vì phủ Vĩnh Ninh hầu giữ thể diện cho y mà trừng phạt bọn họ.
Trong tim như nghẹn một hơi, muốn phát tiết nhưng chẳng thế nào phát tiết được.
Nhìn đống tấu chương chất thành đống ở trên bàn, y đột nhiên cảm thấy vô lực, tự hỏi mình, lúc đầu tận dụng mọi quan hệ, thủ đoạn tàn nhẫn tranh giành hoàng vị này, thật sự đáng sao?
Nghĩ đến Lục đệ của mình, khi còn sống, cả ngày du sơn ngoạn thuỷ, hưởng thụ vinh hoa, chẳng lẽ hắn sớm đã biết, Hoàng đế cũng không tốt như mình suy nghĩ nên mới từ bỏ tranh đấu?
Quay đầu lại, y lại nhìn tấm bản đồ treo trên tường. Đó là bản đồ do tiên hoàng treo lên, đánh dấu rõ ràng bên trên lộ rõ tham vọng chí khí của ông ấy --- Thu hồi Nhu Lợi quốc.
Lúc tiên hoàng lâm chung, nắm lấy tay y nói, "Hoàn thành di nguyện của trẫm, con chính là một Hoàng đế tốt."
Sau khi kế vị, trước giờ chưa từng quên di nguyện của tiên hoàng, y cũng tin rằng mình có thể hoàn thành nó, bởi vì có Tiêu Hoài ở đó, y tin rằng một ngày nào đó Tiêu Hoài sẽ có thể dẫn quân san bằng Nhu Lợi. Nhưng y có thế nào cũng không nghĩ tới, Tiêu Hoài sẽ chết trận.