Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 383 - Chương 383. Thịnh Vượng Thêm Vài Chục Năm Nữa 2

Chương 383. Thịnh vượng thêm vài chục năm nữa 2 Chương 383. Thịnh vượng thêm vài chục năm nữa 2

"Lúc ta đi, trong nhà nhét cho ta ba mươi lượng bạc," Tiêu Dịch Nguyên dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Đôi khi đi bằng hai chân, mệt rồi liền tiêu tiền thuê một chiếc xe ngựa."

"Hai người các ngươi cũng rất lợi hại." Tiêu Ngọc Minh chân thành nói.

Hắn không cách nào tưởng tượng ra, đi ngàn dặm xa xôi, trong túi chỉ có ba mươi lượng bạc, làm sao có thể sống nổi. Nhưng Tiêu Dịch Nguyên lại mỉm cười: "Cũng không có gì, hơn nữa thân thể tốt hơn trước rất nhiều."

Tiêu Ngọc Minh thấy hắn lạc quan như vậy, ấn tượng về hắn tốt hơn hơn vài phần, Lúc này, lại nghe thấy Tiêu Dịch Nguyên nói: "Ngươi cũng rất lợi hại, mỗi ngày đều luyện võ chăm chỉ như vậy."

Tiêu Ngọc Minh nhún nhún vai, "Nếu luyện không được sẽ bị người ép đánh."

Tiêu Dịch Nguyên sững sờ, không ngờ lại có người to gan như vậy, dám ép đánh công tử hầu phủ. Nhưng thấy Tiêu Ngọc Minh bộ dáng không muốn nói nhiều, hắn cũng không hỏi. Hai người trò chuyện thêm vài câu, sau đó trở về nghỉ ngơi.

Tiêu Dịch Nguyên trở lại viện nơi hắn ở, gã sai vặt hầu hạ hắn mấy ngày nay đi tới, hỏi hắn có muốn chuẩn bị nước tắm không. Hắn gật đầu nói có, gã sai vặt lập tức đi sắp xếp. Một lúc sau, gã sai vặt đến và nói rằng nước tắm đã chuẩn bị xong, hắn đứng dậy và đi vào phòng tắm.

Vừa đi vừa hỏi gã sai vặt: "Tại sao ban ngày không thấy Nhị công tử?"

Gã sai vặt liếc nhìn viện bên cạnh nói: "Nhị hoàng tử bây giờ là tuỳ tùng của Hướng đại tướng quân."

Tiêu Dịch Nguyên lại sững sờ, sau đó hiểu rõ, Tiêu Ngọc Minh làm tuỳ tùng chắc chắc không phải tuỳ tùng bình thường. Hắn nghĩ đến lời Phương đại nho nói, ông ấy nhận Tiêu Ngọc Thần làm đệ tử, là do Hầu phu nhân dùng thủ đoạn. Vị nhị công tử này làm tuỳ tùng cho Hướng đại tướng quân, có lẽ cũng giống vậy đi.

Hắn đột nhiên ghen tị với ba huynh muội Tiêu Ngọc Thần, bọn họ có một mẫu thân luôn nghĩ đến bọn họ, mà tâm trí cũng không thua kém nam tử.

Ngày hôm sau, hắn dạy từ sớm, đọc sách một lúc, sau đó gã sai vặt mang bữa sáng đến. Ăn sáng trong phòng xong, hắn lại bắt đầu đọc sách, phần lớn thời gian trong ngày của hắn đều dùng để đọc sách, chỉ là thỉnh thoảng mắt hoặc bả vai thấy mệt mỏi, hắn sẽ ra ngoài đi dạo.

Đọc sách một lúc, hắn cảm thấy cổ mình hơi đau, liền đứng dậy ra khỏi viện. Phong cảnh ở Hầu phủ rất đẹp, cách viện hắn ở không xa có một khu rừng trúc nhỏ, mấy ngày nay lúc mệt mỏi, hắn thích đến rừng trúc nhỏ đi dạo.

Còn chưa đến bìa rừng trúc, nhìn từ xa đã thấy một chiếc diều giấy từ bên kia bức tường bay tới, đồng thời có tiếng nói chuyện của nữ hài tử, hắn nhận ra một giọng nói, là giọng nói của Tiêu Ngọc Châu tiểu thư Hầu phủ, giọng nói còn lại là của người lạ.

Hắn không quan tâm, tiếp tục đi về phía rừng trúc, nhưng lúc này con diều từ từ rơi xuống, cuối cùng mắc trên bức tường, sau đó hắn nghe thấy giọng nói chuyện của hai nữ hài tử:

"Ta qua đó lấy."

"Không cần, chỉ cần leo lên hòn non bộ trèo lên tường rồi lấy xuống là được rồi."

"Quá nguy hiểm."

"Không sao, ta nói cho muội nghe ta rất lợi hại, muội đợi ta lấy diều xuống."

......

Sau đó, Tiêu Dịch Nguyên nhìn thấy một nữ hài nhi có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn xuất hiện từ phía bên kia bức tường, sau đó ánh mắt của hai người va chạm, nữ hài tử sững sờ, sau đó lập tức quay đầu lại nói: "Tại sao trong nhà muội có người mà ta không quen biết?"

Tiêu Ngọc Châu đang đứng dưới bức tường, nghe Đường An Lạc nói vậy, suy nghĩ một hồi, dùng khẩu hình nói với nàng ấy: "Tiêu Dịch Nguyên."

"Ồ ồ ồ, ta hiểu rồi." Đường An Lạc đọc ra khẩu hình miệng của Tiêu Ngọc Châu, nói.

Mà Tiêu Dịch Nguyên đứng ở phía dưới, nhìn nữ hài tử xoay đầu nói chuyện với người bên dưới, hạt châu trên trâm cài đầu theo động tác gật đầu của nàng ấy mà kêu lên leng keng, linh động như nàng ấy vậy.

Lúc này, nữ hài tử quay đầu lại, nhìn hắn cười nói: "Tiêu công tử, lấy diều xuống giúp ta."

Bình Luận (0)
Comment