Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 386 - Chương 386. Giai Ninh Quận Chúa 1

Chương 386. Giai Ninh quận chúa 1 Chương 386. Giai Ninh quận chúa 1

Trong khu rừng rậm rạp, một nhóm người đang điên cuồng chạy , phía sau bọn họ có mấy chục tên sơn phỉ cường tráng đang đuổi theo.

Tiêu Ngọc Thần dùng hết sức bình sinh mà chạy, búi tóc trên đầu đã lỏng lẻo, khuôn mặt dính đầy tro bụi, áo choàng màu xám nhạt cũng trở nên bẩn thỉu không ra dạng gì. Đây có lẽ là thời gian nhếch nhác nhất trong mười bảy mười tám năm nay của hắn. Quan Nghi Niên bên cạnh cũng nhếch nhác không kém.

Phía sau họ có một nữ tử mặc hoa phục, cũng đang cầm váy dùng hết sức bình sinh mà chạy, chỉ là hoa phục của nàng ấy cũng bẩn đến không ra hình dáng gì. Đột nhiên, đôi chân nàng ấy chùng xuống cả người ngã xuống đất.

Tiêu Ngọc Thần nghe thấy thanh âm, quay đầu lại nhìn, thấy nàng ấy ngã xuống đất, rối rắm một lát, xoay người đi tới, đỡ nàng ấy dậy, sau đó kéo tay nàng ấy tiếp tục chạy. Hai người không ai nói chuyện, ăn ý tiếp tục chạy về phía trước.

Phía sau thị về của Hầu phủ cùng với thị vệ của nhà nữ hài nhi, vì ba người kéo dài thời gian. Nhưng đám sơn phỉ phía sau càng ngày càng gần, một lúc sau liền đuổi kịp. Thị vệ và đám sơn phỉ đánh nhau, nhưng người ít không đánh lại đông, hai tên thủ lĩnh đám sơn phỉ đuổi kịp Tiêu Ngọc Thần và nữ hài nhi.

Thân là nam tử hắn tự nhiên nên xông lên phía trước, Tiêu Ngọc Thần kéo nữ hài nhi ra phía sau mình. Tên sơn phỉ kia thấy vậy cười nói: "Tiểu bạch kiểm, người lão đại chúng ta nhìn trúng là ngươi."

"Ta nhìn trúng đứa ở phía sau, tiểu thư thế gia đại tộc đúng là khác biệt, vừa nhìn liền khiến lòng người ngứa ngáy." Một tên sơn phỉ khác ngoái đầu đầu nhìn nữ hài nhi phía sau Tiêu Ngọc Thần.

Hai tên sơn phỉ từng bước từng bước tiến tới hai người, nữ hài nhi từ phía sau Tiêu Ngọc Thần đi ra, đứng cạnh hắn, nhìn hai tên sơn phỉ nói:

"Phụ thân ta là Đoan Vương, hắn là thế tử của phủ Vĩnh Ninh hầu, các ngươi suy nghĩ cho kỹ, bắt chúng ta trở về, cho dù chúng ta chết hay còn sống, các ngươi cũng sống không nổi. Không những không sống nổi, mà còn các ngươi còn bị tru di cửu tộc. Nếu bây giờ các ngươi để chúng ta đi, chúng ta không nhắc chuyện cũ."

Nàng ấy nâng cằm lên, phát huy hết khả năng tư thế của một quận chúa Hoàng gia, hai tên sơn phỉ kia thật sự bị nàng ấy làm cho sợ hãi, hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhất thời không biết làm sao. Tiêu Ngọc Thần và nữ hài nhi đứng sát vào nhau, nín thở, chờ hai quyết định của hai tên kia.

"Nhị ca, không thì thả bọn họ ra." Một tên sơn phỉ nói với một tên sơn phỉ khác, hắn ta thật sự sợ bị tru di cửu tộc!

Tên sơn phỉ kia cau mày, suy nghĩ một hồi, nói: "Không được, đừng nghe nha đầu kia nói, nếu thả bọn họ ra, gia tộc bọn họ nhất định sẽ phái binh đến trấn áp sơn trại của chúng ta. Bọn họ phải chết."

Nói rồi, hắn ta tiến lên một bước, giơ đại đao lên muốn chém về phía nữ hài nhi....

"Bạc, ta có rất nhiều bạc." Tiêu Ngọc Thần hét to lên.

"Đánh rắm, chúng ta đã lục soát ngươi sạch sẽ rồi, ngươi còn một cắc tiền gì?" Một tên sơn phỉ mắng Tiêu Ngọc Thần.

Tiêu Ngọc Thần lo lắng siết chặt nắm đấm, mới phát hiện, mình vẫn đang nắm tay nữ hài nhi nhà người ta. Nhưng hắn cũng không buông tay, lát nữa nói không chừng còn phải chạy cùng nhau.

Hắn nói: "Con dấu nhỏ mà các ngươi tìm được trên người ta, là tín vật của nhà ta ở tiền trang Thông Đạt, chỉ cần ta cầm con dấu nhỏ đến tiền trang Thông Đạt, ta có thể lấy được bạc. Tất cả bạc của nhà ta đều có thể lấy ra."

Hai tên sơn phỉ lại liếc mắt nhìn nhau, một tên sơn phỉ nhìn Tiêu Ngọc Thần hỏi: "Ngươi có thể lấy bao nhiêu bạc?"

Tiêu Ngọc Thần khẽ thở phào nhẹ nhõm, "Rất nhiều, ước chừng có mấy trăm vạn lượng."

Bình Luận (0)
Comment