Lúc này Hướng phu nhân thở dài một hơi: "Khi sinh hạ nó, biết nó là một tiểu cô nương, ta vô cùng vui mừng. Trước nó ta sinh ba tiểu tử cứng rắn, lần này mới sinh ra một tiểu cô nương mềm mại. Ai biết được, khi nó năm sáu tuổi, thấy ba ca ca của mình luyện võ, cũng ra luyện cùng, cha nó còn tích cực chỉ dạy. Nhìn bây giờ xem, nào có chút dáng vẻ của một cô nương."
Hướng Ngũ bị nói cũng không ngại, còn cười khúc khích.
"Như vậy cũng tốt. Ít nhất không bị người khác bắt nạt." Đường Thư Nghi nhìn Hướng Ngũ nói: "Khi nào ngươi dạy Ngọc Châu nhà ta vài chiêu, cô nương có chút thân thủ cũng rất tốt."
"Không thành vấn đề, sau này tiểu nữ sẽ dạy Ngọc Châu muội muội." Hướng Ngũ sảng khoái đồng ý, mà Hướng phu nhân lại một mặt bất lực.
Ba người nói chuyện một lúc, có người đến báo đồ ăn đã làm xong. Ba người di chuyển đến nhà ăn, cùng nhau dùng cơm. Ăn trưa xong, Đường Thư Nghi cáo từ rời đi, Hướng phu nhân và Hướng Ngũ tiễn nàng ra cửa, lúc quay lại, nhìn thấy Hướng đại tướng quân đang ngồi trong sảnh đường uống trà.
Hướng phu nhân ngồi xuống, hận rèn sắt không thành thép nhìn Hướng Ngũ nói: "Không phải bảo con nhường Tiêu Ngọc Minh rồi sao, con con lại không nghe?"
"Con muốn nhường hắn, nhưng hắn nói không cho con nhường." Hướng Ngũ vẻ mặt khó hiểu nói.
Hướng phu nhân xoa trán, thật sự không biết nên nói cái gì. Trải qua mấy ngày quan sát, nàng ấy phát hiện Tiêu Ngọc Minh không phải công tử bột như lời đồn bên ngoài, ngược lại còn rất có chí tiến thủ.
Hơn nữa hắn có xuất thân tốt, quan hệ trong phủ Vĩnh Ninh hầu rất đơn giản, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nhìn có vẻ cũng là một người tốt bụng, nàng ấy thấy Tiêu Ngọc Minh rất thích hợp để làm con rể của mình.
Nhưng mà, khuê nữ nhà mình như thế nào nàng ấy là người hiểu rõ nhất, hơn nữa còn đánh gãy hai cái xương sườn của người ta. Nàng ấy muốn thúc đẩy mối hôn sự, nghĩ thế nào cũng thấy không dễ dàng. Nàng ấy nghĩ hôm nay Vĩnh Ninh Hầu phu nhân vừa hay đến đây, trước tiên muốn nàng thay đổi ấn tượng về khuê nữ nhà mình.
Đánh gãy hai cái xương sườn của nhi tử người ta, làm nương trong lòng đều không vui.
Nàng nghĩ, để Hướng Ngũ so đấu với Tiêu Ngọc Minh, để Tiêu Ngọc Minh thắng, ít nhất làm Hầu phu nhân không cần lo lắng, hài tử sau này đánh nhau nhi tử của nàng cũng không chịu thiệt thòi. Kết quả, khuê nữ không hiểu gì của nàng ấy lại đánh bại người ta.
Nhưng có một số chuyện nàng ấy không thể nói trước mặt Hướng Ngũ, dù sao bát tự còn chưa lấy ra. Thở dài, nàng ấy nói với Hướng Ngũ: "Con về phòng nghỉ ngơi một lát đi."
Hướng Ngũ đứng dậy đi ra ngoài, miệng còn nói: "Con lại tìm Tiêu Ngọc Minh luyện luyện một chút."
Hướng phu nhân: Đau đầu.
"Con nhẹ tay một chút." Hướng phu nhân ở phía sau hét lên, Hướng Ngũ tuỳ ý xua tay ra sau phía lưng: "Con biết rồi."
Nàng ấy sải bước rời đi, Hướng phu nhân nhìn Hướng đại tướng quân nói: "Nó sắp mười ba rồi, nên nói chuyện hôn sự, sao chàng không bận tâm chút nào?"
Hướng đại tướng quân đưa tách trà vào tay nàng ấy, "Không phải nàng nhìn trúng rồi sao?"
Hướng phu nhân hừ một tiếng: "Chàng đúng là cái gì cũng biết."
Hướng đại tướng quân ừm một tiếng, sau đó lại bắt đầu trầm mặc.
Hướng phu nhân đã quen từ lâu, nàng ấy nói: "Gia thế không tồi, ngoại hình cũng không tệ, không phải chàng nói nếu dạy tốt, sau này có thể thành tài sao, người như vậy, sau này nếu thành tài, không biết bao nhiêu nhà muốn cướp. Chúng ta phải ra tay trước."
"Ừm." Hướng đại tướng quân lại ừm một tiếng.
Hướng phu nhân nói tiếp: "Chàng cũng để ý một chút, ngoài dạy hắn bản lĩnh ra, còn phải làm mối một chút."
Trên mặt Hướng đại tướng quân có chút không vui, "Tiện nghi cho hắn!"
Hướng phu nhân trừng mắt nhìn hắn: "Vậy chàng tìm một người thích hợp với khuê nữ của chàng hơn Tiêu Ngọc Minh cho ta đi."
Khuôn mặt Hướng đại tướng quân cứng đờ, không nói nữa.