Đường Thư Nghi sững sờ, nàng nghĩ không ra, cho dù Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa gặp nhau trên đường, bọn họ cũng không quen biết nhau, làm sao có thể nhờ Giai Ninh quận chúa mang đồ vật trở về?
Lúc này, liền nghe thấy lão Lễ Quốc Công phu nhân nói: "Hai hài tử này còn gặp nạn, đi dạo quỷ môn quan một vòng."
Đường Thư Nghi vừa nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyên gì?"
Giai Ninh quận chúa thấy nàng lo lắng, vội vàng nói: "Phu nhân yên tâm, Tiêu thế tử không sao, những người đi cùng hắn cũng không sao."
Nghe nàng ấy nói như vậy, trong lòng Đường Thư Nghi Thư thả lỏng một chút, nhưng nàng vẫn hỏi lại: "Gặp phải chuyện gì?"
Giai Ninh quận chúa thấy nàng vội vàng, lập tức kể lại ngọn nguồn câu chuyện. Hóa ra, hôm đó đoàn người bọn họ đi đến bên ngoài trấn Mã Hoa, huyện Ngô Đồng, ban đầu bọn họ đi đường chính, nhưng mấy ngày trước trời mưa, đường chính bị lũ huỷ hoại, xe ngựa không có cách nào đi qua, cho nên chỉ có thể đi đường vòng. Chính tại đây, bọn họ được gặp được nhóm người Tiêu Ngọc Thần.
Vốn dĩ không quen biết, lúc đó hai nhóm người cũng không chào hỏi. Hai nhóm người cộng lại cũng đến mấy chục người, bọn họ nghĩ chắc hẳn không có vấn đề gì, kết quả đi tới một vùng núi rừng rậm rạp thì một đám sơn phỉ đột nhiên lao từ trong rừng ra.
Mặc dù bọn họ đều mang theo thị vệ, nhưng thổ phỉ quá nhiều, người ít không đánh lại đông, mắt thấy toàn quân sắp bị tóm gọn, Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa đồng thời đưa ra quyết định, yểm hộ hai người đi báo tin.
Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa là mục tiêu chính của đám sơn phỉ, hai người bọn họ tự nhiên không có cách nào chạy thoát, bên phía Tiêu Ngọc Thần để Trường Phong chạy đi, bên phía Giai Ninh quận chúa để đệ đệ Lý Cảnh Hạo chạy đi.
Trường Phong và Lý Cảnh Hạo cũng không phụ sự kỳ vọng của bọn họ, thật sự trốn thoát ra ngoài, còn Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa bị bắt làm tù binh lên núi. Có lẽ đám sơn phỉ thấy Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa là người làm chủ, hoặc có thể là vì nguyên nhân khác, dù sao bọn họ cũng nhốt hai người lại với nhau.
Mặc dù cô nam quả nữ bị nhốt cùng nhau, nhưng cả hai đều không xấu hổ, dù sao đang trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, không có thời gian nghĩ đến chuyện khác. Hai người im lặng một lúc, Tiêu Ngọc Thần lên tiếng trước: "Tại hạ đến từ Thượng Kinh, là thế tử của Vĩnh Ninh hầu, không biết tiểu thư là....?"
"Ta là nữ nhi của Đoan thân vương, phong hiệu Giai Ninh." Giai Ninh quận chúa nói.
Hai người cứ vậy quen biết, sau đó cùng nhau bàn bạc biện pháp đối phó, Tiêu Ngọc Thần nói: "Tuỳ tùng của tại hạ và đệ đệ của quận chúa cho dù đã trốn thoát, đến được huyện thành tìm huyện lệnh, huyện nha mặc dù có quan binh, cũng có biện pháp tấn công sơn trại cứu chúng ta, nhưng chúng ta vẫn nên tìm cách trốn ra ngoài."
Giai Ninh quận chúa gật đầu, sau đó đứng dậy đi vòng quanh phòng, tìm một chỗ trong phòng có thể trốn thoát. Tiêu Ngọc Thần thấy vậy cũng đứng lên tìm, nhưng tìm kiếm nửa ngày cũng không tìm thấy. Tuy nhiên bọn họ phát hiện phòng bên cạnh là phòng nhốt những người đi cùng bọn họ.
Giai Ninh quận chúa tìm thấy một lỗ nhỏ trên tường, sau đó thông qua lỗ nhỏ hét nhỏ một tiếng gọi thị vệ của nàng ấy, thị vệ nghe được, dùng vũ lực đập về phía lỗ nhỏ, dời một viên gạch ra, người trong phòng có thể bị mật giao lưu.
Cho dù là thị vệ của Tiêu Ngọc Thần hay là thị vệ của Giai Ninh quận chúa đều có thân thủ tốt, bọn họ bị bắt chẳng qua là vì bị số lượng áp đảo. Đặc biệt là một trong những thị vệ dưới trướng Giai Ninh quận chúa, thế mà còn biết cách bẻ khóa.
Cứ như vậy bọn họ bí mật thương lượng, đợi đến đêm sơn phỉ đều đi ngủ, nhân thời cơ đó thị vệ kia phá khoá, sau đó bọn họ cùng nhau trốn thoát. Sau đó kế hoạch diễn ra tốt đẹp, cả nhóm trốn thoát khỏi sơn trại, nhưng đám sơn phỉ rất nhanh đã phát hiện ra và đuổi theo bọn họ.
Sau lại vào thời khắc mấu chốt, họ gặp Trường Phong và Lý Cảnh Hạo dẫn viện binh đến cứu bọn họ, và Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa mới được cứu.