Đến cửa hoàng cung, cầm thẻ bài của phủ Đoan vương ra, cung nhân ở cửa lập tức cho qua. Hai người vào cửa cung liền nhìn thấy một cái kiệu dừng ở bên đường, một nữ nhân trông giống cô cô chưởng sự đi về phía hai người, cong gối hành lễ: "Là Giai Ninh quận chúa và công tử phủ Đoan vương?"
Giai Ninh quận chúa gật đầu, cô cô kia mỉm cười nói: "Hoàng hậu biết hôm nay hai ngài tới đây, sớm bảo nô tỳ tới đây chờ. Quận chúa, công tử lên kiệu thôi."
Giai Ninh quận chúa hơi cúi đầu về phía nàng ấy, trái tim căng chặt khẽ thả lỏng một chút, ít nhất bề ngoài Hoàng hậu đối xử hoà khí với tỷ đệ bọn họ. Lên kiệu, đi hơn một khắc liền đến tẩm cung của Hoàng hậu.
Sau khi đi vào, tỷ đệ hai người quỳ xuống hành lễ, Hoàng hậu đứng dậy đỡ hai người họ lên, trên mặt treo nụ cười: "Hôm qua ta nhận được thiếp của hai ngươi, bổn cung mới biết tỷ đệ các ngươi đến Thượng Kinh."
Giai Ninh quận chúa trên mặt có chút xin lỗi, "Hôm kia khi đến Thượng Kinh, sắc trời cũng đã muộn, sợ làm phiền Hoàng bá phụ và Hoàng bá mẫu nghỉ ngơi, cho nên hôm nay mới gửi thẻ bài."
Hoàng hậu nắm lấy tay nàng ấy mỉm cười đánh giá trên dưới nàng ấy, sau đó quay đầu nhìn Lý Cảnh Hạo, ánh mắt mang theo thương mến, "Khi ngươi còn nhỏ, mẫu phi ngươi dẫn ngươi vào cung bổn cung gặp được ngươi một lần, còn Cảnh Hạo ta vẫn là lần đầu thấy."
Nói xong nàng ta lại thở dài: "Mẫu phi các ngươi là người tốt như vậy, không nghĩ tới còn trẻ đã..."
Nàng ta dùng khăn tay lau khóe mắt, nước mắt của Giai Ninh quận chúa và Lý Cảnh Hạo cũng đã rơi xuống. Hoàng hậu thấy vậy thì sững sờ, "Trách bổn cung nhắc đến chuyện khiến các ngươi đau lòng."
Lúc này, Giai Ninh quận chúa và Lý Cảnh Hạo đã rơi nước mắt đầy mặt. Hoàng hậu khẽ cau mày, nhưng vẫn nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì? Chịu phải oan ức gì sao?"
Giai Ninh quận chúa kéo Lý Cảnh Hạo “bang” một tiếng quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu, khóc lóc kêu lên: "Hoàng bá mẫu cứu mạng!"
"Này... Này là sao? Mau đứng dậy, có chuyện gì đứng dậy nói."
Hoàng hậu đang định khom người đỡ tỷ đệ hai người dậy thì một giọng nói truyền đến: "Đây là làm sao?"
Hoàng hậu ngẩng đầu liền thấy là Hoàng đế, vội vàng hành lễ, sau đó nói: "Giai Ninh và Cảnh Hạo, đến rồi liền khóc lóc kêu cứu mạng."
Hoàng đế cau mày đi tới, Giai Ninh quận chúa và Lý Cảnh Hạo thay đổi phương hướng đầu gối, quỳ gối trước mặt Hoàng đế, Giai Ninh quận chúa mặt đầy nước mắt, ngẩng đầu nhìn hoàng đế nói: "Hoàng bá phụ cứu mạng, có người muốn giết chúng ta."
"Ai dám! Con cháu hoàng thất ta, ai dám giết?” Hoàng đế đi đến bên ghế, ngồi xuống, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hai ngươi đứng dậy nói."
Giai Ninh quận chúa và Lý Cảnh Hạo đứng dậy, Hoàng hậu bảo bọn họ ngồi xuống một bên. Hoàng đế trầm mặt nói: "Nói đi."
Giai Ninh quận chúa dùng khăn tay lau nước mắt trên mặt, nói: "Hơn một tháng trước, cháu đang thưởng thức phong cảnh bên hồ trong phủ, bị người đứng phía sau đẩy một cái, lập tức rơi xuống hồ.”
“Cháu hét lên kêu cứu, nhưng xung quanh không có một ai, ngày thường bên hồ luôn có vài vị bà tử trông coi, nhưng hôm đó mọi người cũng không có. Cháu liều mạng giãy dụa, uống không biết bao nước hồ, khi suýt chút nữa bỏ mạng, nha hoàn của cháu chạy đến mới cứu được một mạng của cháu."
"Nha hoàn của ngươi không phải lúc nào cũng theo ngươi sao?" Hoàng hậu hỏi.
Giai Ninh quận chúa lắc đầu: "Bọn họ bị người bắt đi."
"Chuyện này ngươi không cáo trạng cho phụ vương ngươi biết sao?" Hoàng đế hỏi.
Giai Ninh quận chúa dáng vẻ bất bình nhưng không biết nên nói như thế nào, Hoàng đế thấy vậy liền nói: "Ngươi nói."
"Cháu nói với phụ vương, phụ vương nói sẽ tra, tra đến tra đi, cuối cùng phụ vương nói là cháu tự té ngã xuống hồ." Giai Ninh quận chúa bắt đầu khóc không thành tướng: "Nhưng... Nhưng tất cả những người trong phủ liên quan đến việc cháu rơi xuống hồ đều đã chết. Hoàng bá phụ, mặc dù cháu không thông minh, nhưng cháu cũng không phải kẻ ngốc, đây rõ ràng là... rõ ràng là..."
Vẻ mặt nàng ấy không nói nên lời, lúc này, Lý Cảnh Hạo đang ở bên cạnh nàng ấy siết chặt nắm đấm, tức giận nói: "Rõ ràng là do vương phi làm, nhưng phụ vương lại thiên vị bà ta."
Hoàng đế và Hoàng hậu đều hiểu, vương phi trong miệng cậu bé là Đoan vương phi bây giờ. Hoàng đế trầm mặc than một câu, "Hồ đồ!"
Những lời này của Giai Ninh quận chúa y cũng tin vài phần, tình huống bình thường, đích trưởng tử nhà huân tước năm sáu tuổi sẽ đưa tấu chương lên xin phong thế tử. Nhưng đích trường tử của phủ Đoan vương đã hơn mười tuổi, y cũng chưa từng thấy sổ con xin phong thế tử của Đoan vương. Xảy ra chuyện gì, chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết.
Chẳng qua là, mẫu thân của đích trưởng tử đã chết, kế thất sau này mê hoặc đầu óc Đoan vương, Đoan vương muốn để hài tử của kế thất thừa kế tước vị. Nhưng đích trưởng tử thừa kế tước vị là quy định, trừ khi đích trưởng tử bị điên hoặc chết.