"Đúng không," Đường Thư Nghi cũng ăn một miếng, sau đó nói: "Lát về phái người mang một ít qua."
Hướng phu nhân mỉm cười: "Vậy ta không khách khí nữa."
"Ngươi còn khách khí với ta làm gì, Ngọc Minh ngày nào cũng đến thêm rắc rối cho các ngươi." Đường Thư Nghi mỉm cười nói.
Tiếp theo hai người đều trầm mặc, thật ra trong lòng hai người đều có chuyện, chỉ là nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Cuối cùng, Đường Thư Nghi mở miệng trước, nàng nói: "Cách đây một thời gian đại tẩu ta nói với ta, nên xem chồng cho nữ hài từ sớm, nhìn hài tử từ nhỏ cho đến lớn mới không xảy ra sai lầm lớn. Nghe tẩu ấy nói như vậy, ta về nhà suy xét một hồi, xem trong vòng này của chúng ta hài tử nhà ai thích hợp, chú ý từ sớm."
Hướng phu nhân nhất thời không nghe ra nàng có ý gì, mỉm cười phụ hoạ: "Còn không phải sao."
Đường Thư Nghi lại nói: "Nữ hài tử và nam hài tử không giống nhau, nam tử thành hôn muộn một chút cũng không sao, Ngọc Thần và Ngọc Minh nhà ta, ta dự định để bọn họ hơn 20 tuổi mới thành hôn."
Nụ cười trên mặt Hướng phu nhân hơi dừng lại, sau đó nói: “Đúng là lý này."
Bây giờ còn gì mà không hiểu, phủ Vĩnh Ninh hầu không xem trọng khuê nữ nhà mình. Trong lòng đương nhiên có chút khó chịu.
Đường Thư Nghi cũng nghĩ tới nàng ấy sẽ không vui, nhưng bây giờ nàng có việc cầu người, chỉ có thể hết sức hoãn lại cảm xúc của Hướng phu nhân.
"Nữ hài tử tìm chồng, cần phải lựa chọn cẩn thận." Nàng lại nói: "Những gia đình như nhà chúng ta, tìm người kết hôn cho hài tử gia thế đương nhiên sẽ không thấp, quan trọng vẫn là nhân phẩm, còn có tính cách của hai hài tử có phù hợp hay không. Nếu như tính khí không hợp, cho dù nhân duyên có tốt, cuối cùng nói không chừng lại thành nghiệt duyên."
Hướng phu nhân không ngốc, biết Đường Thư Nghi đang an ủi mình, cũng biết sao nàng lại làm như vậy, chẳng qua chỉ sợ thái độ của bọn họ với Tiêu Ngọc Minh vì chuyện này mà thay đổi.
Nàng ấy còn chưa vô lý đến mức đó. Hơn nữa, nếu thực sự làm như vậy, cũng không khác gì kết thù oán với phủ Vĩnh Ninh hầu, mất nhiều hơn được.
Cho nên nàng ấy nói: "Ngươi nói đúng, ta nhìn chồng cho Tiểu Ngũ nhà mình quá muộn. Ngày trước chúng ta vẫn luôn ở Bắc Cương, thật sự không hiểu biết những hài tử ở Thượng Kinh."
"Bây giờ nhìn cũng không muộn," Nụ cười trên mặt Đường Thư Nghi thoải mái hơn rất nhiều, nàng lại nói: "Ta coi như cũng khá quen thuộc với những gia đình ở Thượng Kinh này, sau này cùng ngươi lựa chọn."
Hướng phu nhân cười nói được, trong lòng nàng ấy bây giờ cũng không còn khó chịu như trước. Thật ra nàng ấy cũng là nhất thời nhất thời bốc đồng, còn chưa hỏi ý tứ của Hướng Ngũ, chỉ là bây giờ cũng không cần hỏi.
"Hai ngày nữa hay là đến hội quán của ta chơi đi, dẫn theo Tiểu ngũ theo cùng. Ta lại gọi thêm mấy vị phu nhân bảo bọn họ dẫn theo hài tử nhà mình đến. Đến lúc đó chúng ta nói chuyện, để đám hài tử chơi với nhau.” Đường Thư Nghi trong lúc suy nghĩ tìm đối tượng cho Hướng Ngũ, đột nhiên nảy ra ý tưởng này.
Tổ chức một bữa tiệc, người trẻ tuổi nói chuyện trong bữa tiệc, nói không chừng tìm được người phù hợp. Về phần Tề Nhị và Nghiêm Ngũ, đến lúc đó phải xem bọn họ có duyên phận hay không.
Hướng phu nhân hiểu ý của nàng, mỉm cười nói được, hai người tán gẫu một lúc, Đường Thư Nghi cáo từ rời đi, Hướng phu nhân tiễn nàng ra cửa, coi như khách chủ tận hoan.
Đường Thư Nghi ngồi trong xe ngựa, tâm tình cuối cùng hoàn toàn thả lỏng. Cho dù như thế nào, Hướng phu nhân cũng không vì việc này mà thay đổi thái độ đối với Tiêu Ngọc Minh, nàng liền yên tâm. Về phần Hướng đại tướng quân, chỉ cần bên phía Hướng phu nhân không có vấn đề gì, Hướng đại tướng quân tự nhiên cũng không có vấn đề gì.