Bọn họ đến khá sớm, phu nhân của các gia tộc khác còn chưa tới, Đường Thư Nghi bọn họ đến "phòng làm việc" trước.
Sau khi ngồi xuống, nàng nói với Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh: "Mọi chuyện nên phải nhìn xa trông rộng. Mặc dù bây giờ Tiêu Dịch Nguyên ngoài một bụng kiến thức, cái gì cũng không có. Nhưng ai biết được liệu trong tương lai, một bụng kiến thức này của hắn có chuyển hóa thành thứ khác hay không, chẳng hạn như danh tiếng, quyền lực, vân vân."
"Cho nên không thể xem thường bất kỳ một ai." Tiêu Ngọc Châu tiếp lời.
Đường Thư Nghi cười ha hả: "Đúng vậy."
Nàng lại nhìn Tiêu Ngọc Minh, "Con nói đi."
Tiêu Ngọc Minh: "Hắn dù sao cũng họ Tiêu, bây giờ chúng ta ưu ái hắn, về sau nếu như hắn có tiền đồ, cũng có thêm giúp đỡ."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Sự thịnh vượng của gia tộc, không phải dựa vào một hai người mà đạt được, đòi hỏi cả gia tộc phải cùng nhau cố gắng. Người có năng lực nỗ lực hết mình, người không có năng lực không kéo chân sau."
Nói đến đây, nàng lại mỉm cười nói: "Nhị thúc của các con cũng được dạy dỗ rất tốt, mặc dù không có thành tựu, nhưng hắn cũng không gây chuyện kéo chân sau."
Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu không nhịn được bật cười, Tiêu Kính nhát gan, cho dù có làm gì cũng làm ở trạch tử của hắn ta. Tuy nhiên, lúc phân gia, Tiêu Hoài không bạc đãi hắn ta.
Không lâu sau, những vị phu nhân khác cũng đến, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh đi qua. Hôm nay tiết trời tốt, lại không nóng lắm, bữa tiệc được tổ chức trong vườn. Đường Thư Nghi và và các phu nhân ở một bên đánh mã điếu nói chuyện, các công tử tiểu thư chơi ở cách đó không xa.
Đợi mọi người đến gần hết, Đường Thư Nghi bảo Tiêu Ngọc Minh đến gọi Tiêu Dịch Nguyên qua. Khoảng thời gian Tiêu Dịch Nguyên sống ở Hầu phủ, hắn sống ở viện gần viện của Tiêu Ngọc Minh, hai người coi như quen thuộc. Dọc theo đường đi, Tiêu Ngọc Minh cũng tri kỉ kể lại hôm nay có những ai đến, tình hình đại khái trong nhà.
Tiêu Dịch Nguyên trong lòng cảm kích, vài lần cảm tạ Tiêu Ngọc Minh. Tiêu Ngọc Minh xua tay, "Đều là người một nhà, không cần khách khí."
Đối tốt với Tiêu Dịch Nguyên, mặc dù có thành phần vị lợi, nhưng Tiêu Ngọc Minh cũng chân thành đối đãi. Thật ra chỉ cần không phải là kẻ ngốc, một người có chân thành đối đãi với ngươi hay không, rất dễ dàng nhận ra.
Chớp mắt đã đến trong vườn, các công tử tiểu thư đang chơi đùa. Có người ném bình, có người chơi cờ, có người chơi giấu móc....
Ngay lúc Tiêu Ngọc Minh dẫn Tiêu Dịch Nguyên tới, đã có người chú ý tới. Không ít người tiến lên chào hỏi, Tiêu Ngọc Minh giới thiệu Tiêu Dịch Nguyên với bọn họ: "Đây là đường huynh của ta."
Mọi người nghe hắn giới thiệu như vậy đều sững sờ, mọi người đều biết tình hình trong phủ Vĩnh Ninh hầu, từ khi nào xuất hiện một đường huynh? Mặc dù nghi hoặc, nhưng trước mặt nhiều người không tiện hỏi thăm, nếu như Tiêu Ngọc Minh đích thân dẫn người tới đây, chính miệng giới thiệu là đường huynh, mọi người sẽ không lạnh nhạt hắn.
Tiêu Ngọc Minh không thích đọc sách, người thường chơi với hắn cũng như vậy. Mà Tiêu Dịch Nguyên là một thư sinh, hắn không thể chơi với bọn họ, hắn liền dẫn người đi tìm Đường tam công tử, giao Tiêu Dịch Nguyên cho hắn.
Đường tam công tử đương nhiên biết thân phận của Tiêu Dịch Nguyên, hắn cũng hiểu thái độ của Đường Thư Nghi đối với người này, liền thân thiết dẫn hắn vào vòng tròn của mình, miệng còn nói: "Mấy ngày trước ta nghe nói về ngươi, chỉ là vẫn chưa có duyên gặp mặt."
Tiêu Dịch Nguyên mỉm cười nói: "Bài vở nặng nề, ta thường ở trong thư viện."
Đường tam công tử gật đầu: "Nếu sau này có nhã tập, ta sẽ gọi ngươi qua."
Tiêu Dịch Nguyên vội vàng chắp tay nói: "Cảm ơn."
Đường tam công tử nhìn hắn, xua tay: "Không cần."