Đường Thư Nghi lại viết thư cho Thất hoàng tử, trịnh trọng nói với cậu bé, nếu gặp phải Hoàng thượng, phải tỏ ra rụt rè sợ hãi, bộ dáng khó thành người tài.
Vài vị nhi tử của Hoàng đế đều không được, nếu như phát hiện tiềm lực của Lý Cảnh Tập, cho dù có ghét cậu bé đến đâu, Hoàng đế cũng có thể giữ cậu bé lại. Nhưng nếu đúng như vậy, lúc đó Lý Cảnh Tập sẽ là tấm bia, vài vị hoàng tử khác sẽ nhắm vào cậu bé, cho đến khi cậu bé chết hoặc tàn tật đến nỗi không có cách nào tranh giành hoàng vị.
Mà Lý Cảnh Tập chỉ có một mình, không có bất kỳ thế lực nào, hoàn toàn không phải là đối thủ của những hoàng tử kia. Ngươi nói phủ Vĩnh Ninh hầu và phủ Đường Quốc Công, thậm chí Tề Lương Sinh cũng sẽ giúp cậu bé, đó là suy nghĩ quá nhiều rồi. Bọn họ có thể thuận tay giúp đỡ, nhưng bảo bọn họ thật sự cuốn vào tranh đấu giữa những hoàng tử, bọn họ tuyệt đối không muốn.
Bây giờ họ muốn địa vị có địa vị, muốn quyền lực có quyền lực, hà tất phải lao vào vũng nước đục này?
Lý Cảnh Tập ở trong cung, sau khi đọc thư xong, ngồi một mình trầm mặc dưới ánh nến. Căn phòng vô cùng trống trải, viện tử bên ngoài cũng rất trống trải, thậm chí bên ngoài viện cũng như vậy. Cậu bé ở hoàn cảnh như vậy từ khi bốn tuổi cho đến mười hai tuổi, không ai hỏi chẳng ai hay.
Cậu bé không biết người lúc đầu hại mẫu phi mình làm như vậy để làm gì, nếu như thật sự ra tay tàn nhẫn, chẳng phải nên diệt cỏ tận gốc sao? Mà phụ hoàng của cậu bé thật sự hoàn toàn quên mất tự tồn tại của cậu bé? Dù sao cậu bé cũng là người sống sờ sờ, y đã từng vui vẻ ôm lấy cậu bé gọi một câu Hoàng nhi, tại sao nói quên là quên?
Câu hỏi như vậy, cậu đã hỏi qua Vĩnh Ninh Hầu phu nhân. Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói với cậu bé, người khác nói gì làm gì, đó là chuyện của người khác, ngươi không thể nào thay đổi, cũng không thay đổi được, còn không bằng không nghĩ tới. Nếu như thật sự muốn biết đáp án, vậy làm chính mình mạnh mẽ lên, mạnh mẽ đến mức khi ngươi hỏi bọn họ, bọn họ phải trả lời sự thật, lúc đó hỏi một chút liền biết.
Vĩnh Ninh Hầu phu nhân còn nói, không chỉ có một con đường dẫn tới thành công, đường này không được thì đổi con đường khác là được. Cậu bé bây giờ chính là cần đổi một con đường khác, chỉ là cần tử bỏ phụ thân thân sinh, trở thành nhi tử của người khác. Nhưng người kia, đã sớm quên cậu bé, cậu bé cũng không còn gì luyến tiếc.
Còn về việc ẩn nhẫn, giả vờ yếu đuối nhu nhược, cậu bé biết.
......
Ngày hôm nay, Hoàng thượng rảnh rỗi, gọi vài vị nội các đến nói chuyện, Tề Lương Sinh cũng nằm trong số đó. Hoàng đế người này, thích thể diện, cũng thích học đòi văn vẻ. Cho dù là triều thần nội các cũng phải chiều theo lòng y.
Nếu như không phải nói chính sự, liền có người nói đến văn thơ, Hoàng đế quả nhiên vô cùng vui vẻ. Người có thể vào nội các, đều ở khoa cử đại sát tứ phương, múa bút thành văn tuyệt đối không thành vấn đề.
Tán gẫu một lúc, Tề Lương Sinh nói: "Nói đến hoa mai, thần nhớ tới Tiêu Dao vương từng ngâm qua một bài thơ về hoa mai."
Sau đó Tề Lương Sinh ngâm lại bài thơ đó, Hoàng đế nghe xong vẻ mặt hoài niệm, còn thở dài nói: "Thừa Duẫn từ nhỏ đã thông minh, bảy tám tuổi đã biết làm thơ. Tiên hoàng vô cùng yêu thích, thấy đệ ấy thông minh như vậy, liền muốn coi trọng bồi dưỡng. Ai biết, đệ ấy chỉ thích thơ văn vẽ vời và hưởng thụ. Khi tiên hoàng đi, chính miệng nói với trẫm, phải chăm sóc Thừa Duẫn cho tốt, ai biết được lại..."
Hoàng đế nặng nề thở dài một tiếng.
Trên mặt mấy vị đại thần cũng mang theo vẻ đau thương, Tề Lương Sinh nói: "Đáng tiếc vương gia không để lại người con nào."