Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 432 - Chương 432. Vậy Cứ Để Hắn Ta Vẫn Luôn Hồ Đồ Đi 1

Chương 432. Vậy cứ để hắn ta vẫn luôn hồ đồ đi 1 Chương 432. Vậy cứ để hắn ta vẫn luôn hồ đồ đi 1

"Đều là bị ép mà ra, nếu không chỉ còn một con đường chết."

Lời nói của Giai Ninh quận chúa, càng làm Đoan thân vương thêm tức giận. Hắn ta “phắt” một tiếng đứng dậy, nhìn nữ nhi đoan trang xinh đẹp trước mặt đang điểm tĩnh nhìn chính mình, hắn ta như thể nhìn thấy vợ cả đã chết nhiều năm.

Vợ cả hắn ta cũng thường như vậy, khi hắn ta tức giận, liền điềm đạm mà nhìn hắn ta, như thể hắn ta là một hài tử không biết kiểm soát cảm xúc của mình, mà nàng ấy là người lớn, một người có thể giữ được tỉnh táo vào lúc đó.

Hắn ta ghét bộ dáng như vậy của vợ cả, vô cùng ghét. Bởi vì trước mặt nàng ấy, hắn ta cứ như thể mãi mãi không trưởng thành.

Vợ cả chết rồi, hắn ta cảm thấy chính mình được giải thoát rồi, những năm qua hắn ta sống vô cùng thoải mái, loại thoải mái trước đây chưa từng có. Không nghĩ tới, hôm nay hắn ta lại từ khuôn mặt của nữ nhi, nhìn thấy thần thái tương tự vậy.

"Ta là phụ thân ngươi." Đoan thân vương không khỏi tức giận hét lên.

"Con biết," Giai Ninh quận chúa cười chế giễu, "Con biết người là phụ thân của con, nhưng mà phụ thân, hôm nay người đến đây muốn làm gì, trực tiếp nói đi."

Kể từ khi quyết định đưa đệ đệ từ đất phong đến Thượng Kinh, người này chỉ còn là phụ thân trên danh nghĩa của bọn họ. Do đó, khi gặp lại nhau, nàng ấy không cần lá mặt lá trái với hắn ta, trực tiếp xé rách mặt.

Còn Đoan thân vương vẫn coi mình là phụ thân thân sinh, khuôn mặt tức giận đến nỗi có chút méo mó, hắn ta nói: "Ngươi hỏi ta đến đây làm gì? Ta cũng muốn hỏi ngươi, tại sao lại im hơi lặng tiếng đến Thượng Kinh? Tại sao cáo trạng trước mặt Hoàng thượng?"

"Phụ vương," Giọng nói của Giai Ninh quận chúa trầm ổn như cũ, nàng ấy nói tiếp: "Vừa rồi không phải đã nói rồi sao? Đệ đệ và con là bị ép buộc, nếu bọn con không đến Thượng Kinh, bọn con chỉ còn một con đường chết."

"Bổn vương nói muốn lấy mạng của hai tỷ đệ ngươi khi nào? Bổn vương...."

"Phụ vương!" Giai Ninh quận chúa cắt ngang lời nói của Đoan thân vương, nói: "Chúng ta không cần lặp lại những gì đã nói từ trước."

Đoan thân vương: "......"

Cái gì gọi là lặp lại những gì đã nói từ trước? Hôm nay hắn ta đến đây là để chất vấn tỷ đệ bọn họ.

Giai Ninh quận chúa thở ra, tổ phụ nàng ấy chỉ có một nhi tử như này, nếu không vị phụ thân tốt này của hắn ta, tuyệt đối không thể kế thừa Vương vị. Nàng ấy nói: "Phụ thân ngài biết Lâm Ngọc Tuyền là ai không?"

Đoan thân vương đang trong cơn thịnh nộ, nghe thấy cái tên này liền cau mày lại hỏi: "Lâm Ngọc Tuyền là ai?"

"Vậy phụ vương trở về tra cho kỹ đi." Giai Ninh quận chúa nói.

"Tại sao bổn vương lại phải tra hắn ta?" Đoan thân vương vẫn lộ ra bộ dáng không nói không thôi.

"Phụ vương, người muốn tiếp tục như thế này trước mặt con và đệ đệ?"

Giai Ninh quận chúa nhớ lại quá khứ, nước mắt trào ra, "Con và đệ đệ đã từng hại phụ vương chưa? Con còn chưa định thân, đệ đệ còn chưa được phong làm thế tử, nếu người không tốt, có chỗ tốt gì với tỷ đệ con? Chẳng lẽ con và đệ đệ là địch nhân của người sao?"

Đoan thân vương bị hỏi đến không nói nên lời, hắn ta lại nghe thấy Giai Ninh quận chúa nói: "Khi mẫu phi còn sống, người ở trước mặt mẫu thân chính là như vậy, muốn nói cái gì thì nói cái đó, muốn làm gì thì làm đó, không chút kiêng dè."

“Phụ vương người nghĩ xem, mẫu phi tại sao lại nhịn người? Tỷ đệ bọn con lại vì sao mà phải nhịn người? Người lại dựa vào cái gì mà có thể như vậy? Chỉ bởi vì mẫu phi là vợ cả của người. Chỉ là bởi vì tỷ đệ bọn con là hài tử của người? Phụ vương, người nghĩ xem, rốt cuộc ai mới là người thật sự đối tốt với ngài."

Đoan thân vương không nói nữa, đứng đó một lúc lâu rồi chán nản ngồi xuống, lẩm bẩm: "Ta... Ta không nghĩ tới mẫu phi của ngươi sẽ chết, thật sự không nghĩ tới."

Giai Ninh quận chúa nước mắt rơi đầy mặt, Lý Cảnh Hạo đứng bên cạnh nàng ấy, nhìn Đoan thân vương nói: "Phụ vương người đi kiểm tra Lâm Ngọc Tuyền đi."

Bình Luận (0)
Comment