Thánh chỉ Hoàng thượng phong Lý Cảnh Hạo làm thế tử của Đoan thân vương, thái giám trong cung không đưa đến phủ Lễ Quốc Công, mà đưa đến phủ Đoan thân vương ở Thượng Kinh. Đoan thân vương bảo thái giám truyền chỉ đợi một lát, hắn ta sai người đến phủ Lễ Quốc Công gọi tỷ đệ Giai Ninh quận chúa đến tiếp chỉ.
Đoan thân vương phi không biết là ý chỉ gì, nhưng nàng ta dự cảm nó bất lợi với mình, lả lướt đứng bên cạnh Đoan thân vương, nhẹ giọng hỏi: "Vương gia, ý chỉ gì vậy?"
Đoan thân vương liếc mắt nhìn nàng ta, nữ nhân vẫn như thường ngày, thanh tú xinh đẹp, yếu đuối vô lực như thể bất cứ lúc nào cũng cần sự bảo vệ của hắn ta. Nhưng mà, bây giờ hắn ta lại cảm thấy nữ nhân này, không còn hợp tâm ý hắn ta như trước đây nữa.
Lâm Ngọc Tuyền, cái tên này lại hiện trong đầu hắn ta.
Hắn ta còn chưa hồ đồ đến nỗi mặc ai cũng có thể bày bố. Đối với một kẻ ích kỷ tư lợi mà nói, hắn ta chỉ nhìn thứ hắn ta muốn nhìn, chỉ biết những chuyện có lợi cho hắn ta, về phần còn lại, miễn là nó không nguy hại đến lợi ích của hắn ta, hắn ta sẽ không để trong lòng.
Lúc trước, những chuyện mà tỷ đệ Giai Ninh quận chúa gặp phải ở đất phong hắn ta hoàn toàn không biết gì cả sao? Cũng không phải như vậy. Chẳng qua chỉ là thấy người cũng chưa chết, không cần phải phí công sức quan tâm.
Nhưng bây giờ, tỷ đệ Giai Ninh quận chúa nhiều lần nhắc đến cái tên Lâm Ngọc Tuyền với hắn ta, cảm giác nguy cơ khiến tâm trí hắn ta minh mẫn hơn không ít. Đồng thời đối với vị vương phi điểm nào cũng hợp tâm ý hắn ta này trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác đề phòng mãnh liệt.
Nghe thấy câu hỏi của Đoan thân vương phi, hắn ta bình tĩnh nói: "Bổn vương xin phong Cảnh Hạo làm thế tử, Hoàng thượng đồng ý rồi."
"Cái này..." Vẻ mặt Đoan thân vương phi ngạc nhiên mang theo tức giận, quên mất khống chế nét mặt của mình, cơ mặt như muốn vặn vẹo lại thành một khối.
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, nhận ra sự thất thố của mình, nàng ta lập tức trở lại dáng vẻ yếu đuối nhu nhược, mỉm cười nói: "Cái này... Này cũng là chuyện nên làm, dù sao Cảnh Hạo cũng là đích trưởng tử. Nhưng Vương gia, Cảnh Hiền của chúng ta phải làm sao? Hài tử này thông minh lại có chí tiến thủ, hơn nữa, Giai Ninh và Cảnh Hạo vẫn còn có địch ý với nó, sau này Cảnh Hạo kế thừa vương vị, Cảnh Hiền của chúng ta phải sống thế nào!"
Vẻ mặt nàng ta lo lắng, nước mắt chầm chầm từ khóe mắt chảy xuống, phát huy triệt để điệu bộ vừa đáng thương lại bất lực.
Nếu là trước kia, Đoan thân vương nhất định sẽ ôm nàng ta vào trong lòng, nhẹ nhàng giọng an ủi bảo đảm với nàng ta, tuyệt đối không để Lý Cảnh Hạo bạc đãi nhi tử nàng ta.
Nhưng Đoan thân vương bây giờ, trong đầu không ngừng hiện đi hiện lại ba chữ --- Lâm Ngọc Tuyền.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khóc khiến người thương kia của Đoan thân vương phi, hắn ta hỏi: "Lâm Ngọc Tuyền là ai?"
Đoan thân vương phi sững sờ, "Tại sao Vương gia đột nhiên hỏi biểu ca của ta?"
"Hắn ta là biểu ca của nàng?" Đoan thân vương hỏi.
Đoan thân vương phi bộ dáng không hiểu gì cả, "Đúng vậy, thần thiếp chưa nói với Vương gia sao?"
"Chưa." Đoan thân vương chắc chắn nói.
"Có lẽ do thần thiếp quên, vốn dĩ cũng chẳng phải một người quan trọng là bao." Đoan thân vương phi lại nghiêng người về phía Đoan thân vương, giọng buồn bã nói: "Vương gia, chúng ta phải lên kế hoạch cho tương lai của Cảnh Hiền!"
Đoan thân vương nghiêng người sang một bên, kéo dài khoảng cách giữa hai người, nói: "Ta có an bài riêng."
"Vâng, thần thiếp tin vương gia." Đoan thân vương phi dùng khăn tay lau khóe mắt nói.
Đoan thân vương nheo mắt lại im lặng.
Một lúc sau, Giai Ninh quận chúa và Lý Cảnh Hạo đến, thái giám nhìn thấy hai người họ thì mỉm cười hành lễ nói: "Thế tử tiếp chỉ thôi."