Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 459 - Chương 459. Làm Công Tử Bột Chẳng Phải Tốt Sao 2

Chương 459. Làm công tử bột chẳng phải tốt sao 2 Chương 459. Làm công tử bột chẳng phải tốt sao 2

Bên này, Tiêu Ngọc Châu hỏi: "Huynh có biết cưỡi ngựa không?"

Lý Cảnh Tập lắc đầu: "Tổ mẫu nói, khoảng thời gian này mời sư phụ cho ta."

"Muội cũng vừa học không lâu, là nhị ca dạy muội. Trở về nhị ca có thời gian, liền bảo huynh ấy dạy huynh cũng được, kỹ thuật cưỡi ngựa của nhị ca muội rất tốt.” Tiêu Ngọc Châu nói. Con bé rất tò mò về Lý Cảnh Tập, bên người con bé không có ai từng trải qua loại chuyện như cậu bé.

"Được." Lý Cảnh Tập thật sự rất ngưỡng mộ Tiêu Ngọc Châu, ngưỡng mộ con bé có mẫu thân thương yêu, ngưỡng mộ con bé có thể vui vẻ như vậy.

............

Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu ở Vương phủ đến chiều mới rời đi, khi bọn họ sắp rời đi, Thái phi phái người chất đầy thư hoạ và đồ vật quý hiếm lên xe ngựa của bọn họ, nói rằng đó là lễ vật bái sư của Lý Cảnh Tập. Đường Thư Nghi khước từ hết lần này đến lần khác, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải chấp nhận.

Ngày hôm sau, Thái phi đưa Lý Cảnh Tập đến Phương phủ, đến cửa bái sư. Chuyện này Thái phi không làm lớn, nhưng cũng không tránh mặt mọi người, bên phía Hoàng thượng đã biết được tin tức này từ sớm.

Y nhìn tấu chương rồi nói: "Xem ra Thái phi đối với nó rất dụng tâm, là Vĩnh Ninh Hầu phu nhân giới thiệu sao?"

Tiêu Khang Thịnh đứng ở bên cạnh đáp: "Đúng vậy, Tiêu thái tử là học sinh của Phương đại nho, muốn đến chỗ Hầu phu nhân tìm hiểu một chút."

Hoàng đế ừm một tiếng, sau đó nghĩ đến chuyện gì đó, y khẽ cau mày nói: "Tiêu Nhị bây giờ đi theo Hướng Thiên Hà?"

Vẻ mặt Tiêu Khang Thịnh khẽ dừng lại một chút, nói: "Đúng vậy, nghe nói làm chân sai vặt cho Hướng đại tướng quân."

Hoàng đế ném sổ con trong tay lên bàn, dựa lưng vào ghế, mí mắt rũ xuống trầm mặc. Sau một lúc lâu, y thấp giọng nói: "Làm công tử bột chẳng phải tốt sao, tại sao cứ muốn nỗ lực tiến lên?"

Tiêu Khang Thịnh đứng ở một bên im lặng.

Sau một lúc lâu, Hoàng đế mới tiếp tục nhìn tấu chương trước mặt, nhưng lông mày vẫn luôn nhíu lại. Một lúc sau, một tiểu thái giám đi vào, cúi đầu bẩm báo: "Hoàng thượng, Lương quý phi đến rồi."

Bút son trong tay Hoàng đế khẽ dừng một lát, sau đó nói: "Để nàng ta vào đi."

Tiểu thái giám vội vàng đi ra ngoài, sau đó Lương quý phi mang theo một đĩa điểm tâm tinh tế đến. Đi đến trước bàn, nàng ta nói: "Thần thiếp làm chút điểm tâm Hoàng đế thích ăn, ngài nếm thử."

Hoàng đế đặt bút trong tay xuống, đứng dậy kéo Lương Quý Phi sang một bên ngồi xuống, "Ái phi gần đây thế nào rồi?"

Lương quý phi miễn cưỡng cười: "Thần thiếp tất cả đều tốt, chỉ là.... chỉ lo lắng cho Cảnh Minh."

Hoàng đế ừm một tiếng, cầm một miếng điểm tâm cho vào miệng, một lúc sau mới nói: "Nó tính tình táo bạo, trẫm chỉ muốn nó tu tâm dưỡng tính."

Lương quý phi lau khóe mắt, "Thần thiếp hiểu Hoàng thượng là vì muốn tốt cho Cảnh Minh, nhưng nó cũng bị nhốt lâu như vậy rồi, lần này chắc chắn đã nhớ kỹ. Hoàng thượng, xin ngài tha cho nhi tử của chúng ta đi."

Nói rồi nàng ta quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, nước mắt chảy dài nói, "Tất cả đều là lỗi của thần thiếp, là thần thiếp không dạy dỗ Cảnh Minh cho tốt, huhuhu..."

Hoàng đế thở dài một hơi, duỗi tay kéo Lương quý phi lên, "Nàng đây là đang làm gì? Khóc mệt người trẫm lại đau lòng, được rồi, trẫm thả nó ra ngoài là được rồi."

Lương quý phi vừa nghe vậy, vội vàng kéo cánh tay Hoàng đế nói: "Thần thiếp thay Cảnh Minh cảm tạ Hoàng thượng."

Hoàng đế ừm một tiếng, "Trở về đi."

Tâm nguyện của Lương quý phi đã đạt thành, hành lễ với Hoàng thượng rồi rời đi. Hoàng đế ngồi ngốc ở đó một lúc rồi nói: "Đi truyền chỉ đi."

Tiêu Khang Thịnh vâng một tiếng, lập tức dẫn người đến phủ Nhị hoàng tử truyền chỉ.

.......

Bình Luận (0)
Comment