Lên kiệu, một lúc sau liền đến bên ngoài ngự thư phòng. Vừa đứng vững đã nghe thấy tiếng khóc than từ bên trong: "Hoàng thượng, Cảnh Minh chết thảm hại quá! Ngài phải báo thù cho hài tử của chúng ta!"
Đường Thư Nghi nghe ra, đây là giọng nói của Lương quý phi.
"Hầu phu nhân, mời vào." Giọng nói của Tiêu Khang Thịnh vang lên, Đường Thư Nghi bước vào. Thấy Tiêu Ngọc Minh bị trói chặt quỳ trên mặt đất, nhưng người vẫn khoẻ, trên người không có vết thương, nàng thở phào nhẹ nhõm.
"Thần phụ tham kiến Hoàng thượng." Nàng quỳ xuống đất, cung cung kính kính hành lễ với Hoàng đế.
Nhưng Hoàng đế còn chưa kịp lên tiếng, Lương quý phi đã dùng ánh mắt sắc lẹm như dao nhìn nàng nói: "Nhi tử ngươi giết nhi tử ta, ta muốn hắn bồi mạng."
Đường Thư Nghi không sợ nàng ta, quay đầu nhìn nàng ta nói: "Quý phi cẩn thận lời nói, tội danh giết người, nhi tử nhà ta không gánh nổi."
Lương quý phi dường như sắp phát điên, nàng ta chỉ vào Tiêu Ngọc Minh khóc kêu: "Chính là hắn, chính là tên súc sinh này giết nhi tử của ta."
"Lương quý phi, cẩn thận lời nói!" Ánh mắt Đường Thư Nghi cũng trở nên sắc bén, "Nếu nhi tử ta là súc sinh, vậy phụ thân của nó là cái gì, tổ phụ của nó là cái gì? Những binh sĩ thủ vệ biên cương Tây Bắc của Đại Càn triều lại là cái gì? Chẳng lẽ bọn họ đều là súc sinh sao?"
Nàng biết rằng bây giờ nàng tuyệt đối không thể yếu đuối, nếu như có một tia biểu hiện yếu đuối, mạng của nhi tử nàng cũng không giữ được nữa.
"Ngươi... Ngươi..." Lương phi không nói nên lời, quay sang nhìn Hoàng đế cáo trạng: "Hoàng thượng, ngài phải báo thù cho nhi tử của chúng ta! Giết hắn, nhất định phải giết hắn."
Hoàng đế căng chặt mặt, y liếc nhìn Đường Thư Nghi, y không ngờ phu nhân của Tiêu Hoài lại trầm ổn và sắc bén đến như vậy, vài câu nói liền có thể dọn ra chỗ dựa lớn nhất của nàng. Tiêu Hoài và Tiêu Thành Côn đều hy sinh tính mạng vì đất nước, cho dù muốn giết Tiêu Ngọc Minh cũng không thể tùy tiện.
"Hoàng thượng, Đường Quốc Công và Hướng đại tướng quân đến." Tiêu Khang Thịnh đi vào bẩm báo.
Sắc mặt Hoàng đế càng thêm khó coi, nhưng vẫn nói: "Cho bọn họ vào."
Tiêu Khang Thịnh đi ra ngoài, một lúc sau, Đường Quốc Công và Hướng đại tướng quân cùng nhau đi vào, hai người quỳ trên mặt đất hành lễ với Hoàng đế. Hoàng đế buông ra một tiếng thở dài, tiếng thở dài này tràn ngập đau đớn và bất lực, "Đều đứng dậy đi."
Đường Thư Nghi ba người bọn họ đứng dậy, Hoàng đế cũng ngồi xuống. Vừa ngồi xuống, Tiêu Khang Thịnh lại đi vào bẩm báo: "Hoàng thượng, Thái phi đến rồi."
Hoàng đế siết chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn. Y nói: "Mời thái phi vào."
Sau khi Thái phi đi vào, Hoàng đế đứng dậy: "Sao ngài cũng tới đây?"
"Ta nghe nói Cảnh Minh xảy ra chuyện cho nên đến xem thử." Thái phi nói.
Hoàng đế bảo Thái phi ngồi xuống, nặng nề thở dài một hơi, mang theo nỗi đau đớn vô tận: "Quý phi nói, Cảnh Minh bị nhị nhi tử phủ Vĩnh Ninh hầu giết chết."
"Ta không có," Tiêu Ngọc Minh đang quỳ ở đó không lên tiếng, đột nhiên nói: "Ta không giết hắn, hắn bị người khác dùng mũi tên bắn chết. Ta lúc đó vừa hay vật lộn với hắn, trên người lại không mang cung tên, làm sao có thể bắn chết hắn?"
"Ngươi không có, còn thủ hạ của ngươi thì sao?" Lương quý phi chỉ vào Tiêu Ngọc Minh nói: "Là ngươi, chính là ngươi giết nhi tử ta."
"Lương quý phi, mọi chuyện đều cần có bằng chứng, không thể nói suông được." Đường Thư Nghi nhìn Lương quý phi nói.
Lúc này, Đường Quốc Công nhìn Tiêu Ngọc Minh nói: "Cháu nói đi, lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"
Khi chuyện mới xảy ra, Tiêu Ngọc Minh vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không sợ hãi. Cùng lắm là chết thôi, còn có thể làm sao? Hắn rõ rành mạch lạc kể lại những chuyện đã xảy ra. Đường Thư Nghi cẩn thận lắng nghe, không khác gì với những lời Nghiễn Đài nói với nàng lúc trước.
Hướng đại tướng quân nghe hắn nói xong, nói: "Thần có thể làm chứng, hôm nay Tiêu Ngọc Minh từ phủ của đại thần đi ra, hắn chỉ mang theo hai tùy tùng, hai tùy tùng lúc đó ở bên người Nhị hoàng tử và Tiêu Ngọc Minh, mũi tên từ phía xa bắn về phía Nhị hoàng tử, không phải do bọn họ."