Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 469 - Chương 469. Đẩy Lùi Địch Quân Năm Mươi Dặm 2

Chương 469. Đẩy lùi địch quân năm mươi dặm 2 Chương 469. Đẩy lùi địch quân năm mươi dặm 2

Tiêu Khang Thịnh lập tức đi ra ngoài mời người, không lâu sau, một nam tử trung niên nho nhã mặc trường bào màu xanh bước vào, "Tạ Bá Nguyên tham kiến Hoàng thượng."

Vừa nói, hắn vừa vén trường bào lên chuẩn bị quỳ xuống, lúc này Hoàng đế nói: "Bá Nguyên miễn lễ đi."

Tạ Bách Nguyên cũng không từ chối, đi đến bên cạnh ngồi xuống, "Gia đệ thời thiếu niên là tri kỷ tâm giáo với Vĩnh Ninh hầu Tiêu Hoài, sau khi Vĩnh Ninh Hầu vì nước quên mình, hắn mặc dù ra ngoài ngao du, nhưng mỗi phong thư gửi về nhà đều nhắc đến chuyện, mong Tạ gia chăm sóc đám hài tử mồ côi của Vĩnh Nĩnh Hầu. Hôm nay nghe nói Tiêu nhị công tử xảy ra chút chuyện, gia phụ liền bảo Bá Nguyên tới xem xem là chuyện gì."

Hoàng đế nghe hắn nói xong thì thở dài một hơi, bộ dáng bi thương đến mức không nói thành lời. Lúc này, Lương quý phi đôi mắt đẫm lệ nói: "Tạ tiên sinh là đến phân xử sao?"

"Không thể nói là phân xử, Tạ mỗ nghe nói hài tử Tiêu nhị này gây ra hoạ, liền đến xem thử." Ý tứ của Tạ Bá Nguyên rất rõ ràng, hắn tới đây là để giúp Tiêu Ngọc Minh.

Lương quý phi liếc nhìn Hoàng đế, thấy hắn rũ mí mắt xuống không có ý muốn nói chuyện, nghiến răng nghiến lợi sau đó thê lương nói: "Ta xuất thân thấp hèn, không bằng Vĩnh Ninh Hầu phu nhân xuất thân từ danh môn, nhi tử ta cũng không có nhiều hậu thuẫn như Tiêu Ngọc Minh, nó bị Tiêu Ngọc Minh giết chết cũng là đáng đời. Nhưng ta người làm mẫu thân này không cam lòng!"

"Quý phi nương nương," Đầu gối Đường Thư Nghi quỳ trên mặt đất đã có chút đau nhức, khẽ động đầu gối nói: "Nhị hoàng tử là nhi tử của Hoàng thượng, địa vị của cao quý hơn bất kỳ ai khác, ngài không cần phải tự coi nhẹ mình."

Là ngươi tự nói mình thấp hèn, không liên quan đến người khác.

"Đúng vậy, nhi tử ta là nhi tử của Hoàng thượng." Lương quý phi lau nước mắt, giơ tay chỉ vào Tiêu Ngọc Minh nói: "Quân muốn thần chết thần không thể không chết, hôm nay bổn cung muốn Tiêu Ngọc Minh chết."

Trong phòng một mảnh im lặng, sau đó lại nghe thấy Đường Thư Nghi nói: "Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, nói rất đúng. Nhưng thưa Quý phi nương nương, ngài là quân hay Nhị hoàng tử là quân?"

Căn phòng lại lần nữa im phăng phắc, sau đó Lương quý phi nở nụ cười thê lương: "Ta không khéo ăn khéo nói Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, ta cũng không thể báo thù cho nhi tử của mình, vậy ta có thể chết cùng nó đi."

Nói rồi nàng ta bước nhanh về phía trước, cúi đầu chuẩn bị đập vào bàn hoàng đế. Đường Thư Nghi thấy vậy, vội vàng bước lên phía trước túm lấy vạt váy của nàng ta, sau đó kéo mạnh một cái, thân thể Lương quý phi bị kéo về phía sau, nhất thời ngã xuống mặt đất.

Phịch một tiếng, châu ngọc trên đầu Lương quý phi đều lăn ra xa, đủ để thấy người ngã xuống đau đớn như thế nào.

"Tự phụ!" Hoàng đế đột nhiên gầm lên một tiếng rồi đứng dậy, sau đó liếc nhìn những người trong phòng, ánh mắt mang theo vẻ tàn nhẫn nói: "Tiêu Ngọc Minh mưu...."

"Biên cương cấp báo!" Một giọng nói the thé từ bên ngoài vang lên, sau đó Tiêu Khang Thịnh nhanh chóng chạy vào, cúi xuống nói: "Hoàng thượng, tín sử biên cương Tây Bắc cấp báo."

Hoàng đế liếc nhìn Tiêu Ngọc Minh nói: "Truyền!"

Tiêu Khang Thịnh lập tức đi ra ngoài, sau đó một binh sĩ mặc quân phục, phong thần bụi bặm bước vào. Hắn đi tới trước mặt hoàng đế, quỳ xuống: "Tham kiến Hoàng thượng."

"Tây Bắc làm sao vậy?" Hoàng đế hỏi, giọng điệu cấp thiếp.

"Vĩnh Ninh Hầu Tiêu Hoài lấy đầu Nguyên soái Nhu Lợi, xuất binh đẩy lùi địch quân năm mươi dặm."

Bình Luận (0)
Comment