Đợi con bé viết xong, đã trôi qua hơn nửa canh giờ, giấy thư bên tay con bé đã chất thành một chồng dày khiến con bé suýt nữa không thể nhét hết vào phong thư. Con bé có chút ngượng ngùng đưa cho Đường Thư Nghi nói: "Có phải con viết hơi nhiều không?"
Đường Thư Nghi ước lượng độ nặng của bức thư, nói: "Tâm ý nặng trĩu như vậy, cha con nhận được nó chắc hẳn sẽ cảm thấy rất hạnh phúc."
Tiêu Ngọc Châu nghe vậy thì cười khúc khích, sau đó mẫu nữ hai người cùng đến viện của Tiêu Ngọc Minh. Hắn đã thu dọn hành lý xong, Đường Thư Nghi đưa hai lá thư cho hắn, sau đó ba người họ cùng nhau ăn tối. Ăn tối xong, Tiêu Ngọc Minh chuẩn bị lên đường.
Bởi vì sợ thu hút sự chú ý của mọi người, Đường Thư Nghi không thể tiễn hắn, mẫu tử hai ngươi liền chia tay ở Thế An Uyển. Trước khi đi, Tiêu Ngọc Minh quỳ gối trước mặt Đường Thư Nghi, quy quy củ củ dập đầu ba cái, sau đó nói: "Lời nói của người nhi tử đều ghi nhớ ở trong lòng, nhi tử nhất định sẽ an toàn trở về."
Ánh mắt Đường Thư Nghi ẩm ướt, nàng cúi xuống đỡ người đứng dậy, nói: "Vẫn là câu cũ, không có gì quan trọng bằng tính mạng của con."
Tiêu Ngọc Minh nặng nề gật đầu, sau đó nhìn Tiêu Ngọc Châu nói: "Đừng nghịch ngợm, chăm sóc bản thân cho tốt, chăm sóc nương cho tốt."
Nước mắt Tiêu Ngọc Châu đã trào ra, nhưng miệng vẫn nói: "Muội có khi nào nghịch ngợm?"
Tiêu Ngọc Minh mỉm cười giơ tay xoa đầu con bé, sau đó xoay người đi ra ngoài. Đường Thư Nghin nhìn bóng lưng hắn dần biến mất rồi mới thu hồi ánh mắt, nàng dùng khăn tay lau nước mắt, nói với Tiêu Ngọc Châu: "Nhị ca con rất thông minh, đừng nói chuyện khác, bảo mạng tất nhiên không có vấn đề."
Bên này, Tiêu Ngọc Minh hóa trang thành thị vệ, ra khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu cùng với Lỗ Chí Quốc. Đi cùng bọn họ, có hơn mười thị vệ từ phủ Vĩnh Ninh hầu.
Đến cửa lớn, gã sai vặt canh cửa hỏi bọn họ, "Các ngươi muốn đi đâu?"
Thị vệ đứng đầu thở dài nói: "Không phải hôm nay Nhị công tử xảy ra chuyện sao, Triệu quản gia dẫn một đám người đến Tây Sơn tìm manh mối, phu nhân sợ nhân thủ bên Triệu quản gia không đủ, bảo bọn ta qua đó."
"Đã khuya như vậy, có thể tìm ra manh mối sao?" Gã sai vặt hỏi.
"Nhưng sự việc cấp bách, ban đêm vẫn phải đi làm." Thị vệ dẫn đầu nói.
Gã sai vặt canh cửa vội vàng nói: "Cũng đúng, sớm tìm ra manh mối, sớm minh oan cho Nhị công tử, các ngươi mau đi đi."
Một đám thị vệ xoay người lên người, sau đó thúc ngựa đi về Tây Sơn. Tiêu Ngọc Minh và Lỗ Chí Quốc cũng nằm trong số đó, hai người đi theo một nhóm người đến phạm vi Tây Sơn, hội hợp với Triệu quản gia, sau đó nghe theo sai khiến của Triệu quản gia, hỏi thôn xóm xung quanh hôm nay có gặp người nào khả nghi hay không.
Tiêu Ngọc Minh và Lỗ Chí Quốc đi theo hỏi thăm vài hộ gia đình, sau đó lặng lẽ tách khỏi đội ngũ, đi thẳng ra khỏi Tây Sơn.
Trong cung, Hoàng đế đang ngồi trong ngự thư phòng, nghe người hội báo: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân và Đường Quốc Công trở về phủ của Vĩnh Ninh hầu, không lâu sau một binh sĩ từ Tây Bắc tiến vào Hầu phủ, không bao lâu Đường Quốc Công trở về phủ Quốc Công. Khi trời tối, một nhóm người đi từ Hầu phủ ra, nói đến Tây Sơn để tìm manh mối người sát hại Nhị hoàng tử. Tiểu nhân đi theo bọn họ đến tận Tây Sơn, bọn họ quả thực đang tìm kiếm manh mối."
Hoàng đế rũ mí mắt xuống một lúc rồi mới nói: "Trẫm biết, ngươi tiếp tục nhìn chằm chằm phủ Vĩnh Ninh hầu."
"Vâng."
Người kia đi ra ngoài, Hoàng đế thở dài một hơi dựa lưng vào ghế, chức vị Hoàng đế này đúng là không dễ làm! Bây giờ y kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần. Lúc này, Tiêu Khang Thịnh từ bên ngoài đi vào, nói: "Hoàng thượng, Lương quý phi đến."
Hoàng đế cau mày, "Để nàng ta vào đi."