Thuý Vân lui ra ngoài, không lâu sau liền dẫn một nam tử tầm hai mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, một thân gấm bào đi vào. Đợi Thuý Vân lui xuống, nam tử mới ôm quyền hành lễ với Đường Thư Nghi: "Mạt tướng Bạch Hướng Thần tham kiến Hầu phu nhân."
Đường Thư Nghi ngờ nhìn hắn: "Ngươi là?"
"Mạt tướng là thân tín của Hầu gia," Bạch Hướng Thần nói: "Hầu gia phái mạt tướng dẫn theo theo 500 tinh nhuệ từ Tây Bắc đến bảo vệ phu nhân và quận chúa. Mạt tướng đã tới đây mấy ngày trước, nhưng chỉ là không có cơ hội tham kiến phu nhân."
Vừa nói, hắn vừa cầm một phong thư ra đưa cho Đường Thư Nghi, "Đây là thư của Hầu gia gửi cho người."
Đường Thư Nghi nhận lấy bức thư, miệng hỏi: "Ngươi có biết Lỗ Chí Quốc không?"
"Có biết, Lỗ Chí Quốc cũng là thân tín của Hầu gia, nhưng hai chúng ta chia ra làm việc. Lỗ Chí Quốc không biết chuyện mạt tướng dẫn binh về Kinh.” Bạch Hướng Thần nói.
Đường Thư Nghi không thể không nói, Tiêu Hoài làm việc thận trọng, quyền quý ở Thượng Kinh có thể mời thị vệ nhưng không thể nuôi tư binh, chưa kể binh do Tiêu Hoài phái tới đến từ Tây Bắc, càng không thể cho người khác biết được. Mà trong khoảng thời gian này, Hoàng đế chắc chắn phái người nhìn chằm chằm phủ Vĩnh Ninh hầu, Bạch Hướng Thần đúng là không trực tiếp đến Hàu phủ cầu kiến nàng.
Xé mở phong thư, mở thư ra đọc, vẫn là nét chữ cứng cáp có lực, bên trên viết:
“Phu nhân, Hoàng đế lúc trước đã rất đề phòng ta, lần này ta tiến đánh Nhu Lợi quốc, nếu như chiến thắng trở về, Hoàng đế nhất định muốn diệt trừ ta. Ta đã đón Ngọc Thần Ngọc Minh đến Tây Bắc, bây giờ ta chỉ lo cho sự an toàn của nàng và Ngọc Châu. Cho nên, ta phái 500 tinh nhuệ hồi kinh, bảo hộ hai mẫu nữ các nàng. Bạch Hướng Thần cùng ta là giao tình qua ải sinh tử, có thể tin, hắn và 500 nhuệ binh, tuỳ phu nhân điều khiển.”
“Ngoài ra, cẩn thận với Thái phó và Đại hoàng tử, gian tế ba năm trước đến từ phủ Thái phó. Hai thiếp thất trong nhà đều là gian tế của địch quốc, dùng để đổ oan cho ta, phu nhân diệt trừ là được. Phe phái của Đại hoàng tử, phu nhân cũng phải cẩn thận bọn họ, đừng hành động thiếu suy nghĩ, mọi chuyện đợi ta trở về.”
“Ta không ở Kinh Thành, nếu phu nhân có khó khăn gì có thể đến tìm Tạ Lục, Tạ gia sẽ ra tay tương trợ.”
“Ký tên Tiêu Hoài.”
Đường Thư Nghi đóng bức thư lại, sau đó cất lại vào trong phong thư.
Tiêu Hoài nói gian tế đến từ phủ Thái phó, Đường Thư Nghi không ngạc nhiên chút nào, khi biết hai vị thiếp thất của Tiêu Hoài là gian tế, nàng đoán được người thật sự thông đồng với địch quốc hẳn là phe phái của Đại hoàng tử.
Lúc đầu, phu nhân của Vũ Uy tướng quân - thuộc hạ Tiêu Hoài vô tình nói ra chuyện ở Tây Bắc, Tiêu Hoài đã phái người theo dõi hai vị thiếp thất của hắn, nàng liền hoài nghi hai người họ có thể là gian tế, sau đó thẩm vấn hai người họ.
Kết quả đúng là như vậy, hai người này là người của Lữ tướng quân Nhu Lợi quốc, các nàng thông qua bán thân chôn tổ phụ mẫu, được một thuộc hạ của Tiêu Hoài - Trình Ngọc Tuyền mua về. Sau lại, Trình Ngọc Tuyền nhìn trúng một con ngựa của Tiêu Hoài, liền dùng các nàng đổi ngựa với Tiêu Hoài.
Nhưng Tiêu Hoài không chạm vào bọn họ, đặc biệt phía người nhìn chằm chằm bọn họ. Sau đó Tiêu Hoài chết trận, hai người này được một người tên là Tô Bính Thương đưa về Thượng Kinh. Sau khi điều tra, Tô Bính Thương này có liên quan đến Nhị hoàng tử. Khi đó, mũi nhọn của mọi chuyện đều chĩa vào phủ Nhị hoàng tử.
Nhưng cho dù Đường Thư Nghi phân tích như thế nào cũng cảm thấy, Nhị hoàng tử nên là người chịu tội thay, bởi vì hắn ta không có nhu cầu cũng không có khả năng thông đồng với nước địch. Lúc đó, nàng đoán người thật sự thông đồng với nước địch hẳn là Đại hoàng tử, chỉ là không có chứng cứ.
Bây giờ Tiêu Hoài đã nói như vậy, nếu như điều tra quan hệ giữa Trình Ngọc Tuyền và Tô Bính Thương với phe phái của Đại hoàng tử, chắc hẳn sẽ tra ra chút đồ vật gì đó.
Chỉ là nếu như Tiêu Hoài đã nói như vậy, có lẽ đã nắm vững bằng chứng, vậy nàng cũng không nên hành động hấp tấp, tránh cho đánh rắn động cỏ.