Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 487 - Chương 487. Có Ai Dễ Dàng Chứ? 2

Chương 487. Có ai dễ dàng chứ? 2 Chương 487. Có ai dễ dàng chứ? 2

Đường Thư Nghi lại nói: "Mọi người cứ yên tâm sống trong trạch tử đó, Tiêu Hoài không phải người không biết phân biệt đúng sai, đều là người một nhà cả."

Tiêu Thành Minh gật đầu: "Đúng vậy, cháu nói đúng."

Đường Thư Nghi lại trò chuyện thêm vài câu với ông ấy, Tiêu Thành Minh cáo từ rồi rời đi. Đường Thư Nghi nói với Tiêu Ngọc Châu đang ngồi bên cạnh: "Tất cả mọi chuyện đều phải có điểm mấu chốt, chưa chạm đến điểm mấu chốt, ta có thể hiền hoà, có thể chịu chút thiệt, nhưng đã chạm vào điểm mấu chốt thì ta không còn dễ nói chuyện nữa, cũng sẽ không nhường một tấc nào."

Tiêu Ngọc Châu rơi vào trầm ngâm gật đầu, Đường Thư Nghi lại nói với con bé: "Chuyện liên quan đến người vợ trước đó của tổ phục con và tổ mẫu của con, điểm mấu chốt của chúng ta chính là, tổ mẫu chúng ta không hề trả giả ít hơn người kia, cho nên địa vị của bà ấy, không ai có thể tranh, cũng không ai được động tay vào."

Tiêu Ngọc Châu trầm ngâm gật đầu, một lúc sau con bé hỏi: "Cha con có nghĩ giống nương không?"

Đường Thư Nghi lắc đầu: "Chuyện này ta cũng không biết."

Nếu Tiêu Hoài suy nghĩ khác nàng, vậy có nghĩa tam quan hai người họ không hợp nhau.

"Aiz!" Tiêu Ngọc Châu thở dài một hơi: "Cũng không biết khi nào cha mới về."

Đường Thư Nghi không nói gì, sờ sờ đầu con bé, Tiêu Hoài không bao giờ quay lại mới tốt.

Bên này, Tiêu Thành Minh trở lại trạch tử nơi bọn họ ở, vừa hay gặp phải Tiêu Dịch Nguyên đang chuẩn bị đi ra ngoài, ông ấy gọi người vào phòng nói: "Vừa rồi ta đến Hầu phủ, gặp Hầu phu nhân, nói với nàng nãi nãi cháu không dễ dàng gì."

Tiêu Dịch Nguyên nghe xong thì khẽ cau mày, sau đó hỏi: "Hầu phu nhân nói thế nào?"

Tiêu Thành Minh nói lại lời Đường Thư Nghi đã nói, sau đó thở dài: "Cháu nói chuyện này nên làm thế nào? Ai cũng không dễ dàng."

Tiêu Dịch Nguyên nhìn Tiêu Thành Minh, nghiêm túc nói: "Nhị gia gia, những lời cháu nói tiếp theo, có thể khiến ngài cảm thấy cháu bất hiếu, nhưng cháu vẫn phải nói."

"Cháu nói đi." Tiêu Thành Minh vẻ mặt cay đắng nói.

"Cháu biết ngài là nghĩ cho nãi nãi của cháu, nhưng Nhị gia gia, Hầu gia và Hầu phu nhân chắc chắn cũng sẽ nghĩ cho người thân của bọn họ. Ngài nói, nếu như tranh đấu, chúng ta có thể đấu thắng bọn họ sao?” Tiêu Dịch Nguyên hỏi.

Tiêu Thành Minh thở dài không lên tiếng, nhưng tiếng thở dài này đã nói lên tất cả.

"Chúng ta đấu không lại, nhưng cứ muốn đấu, kết quả cuối cùng là gì?" Tiêu Dịch Nguyên lại hỏi.

"Vậy chỉ có thể để nãi nãi cháu chịu oan ức thôi sao?" Tiêu Thành Minh và Lục Thị đồng cam cộng khổ đã mấy chục năm, mặc dù là quan hệ thúc tẩu, nhưng đã coi nhau là người thân từ sớm.

"Nhị gia gia, niềm kiêu hãnh của lão Hầu phu nhân là do nhi tử của bà ấy cho, niềm kiêu hãnh của nãi nãi cháu chính cháu tự nỗ lực tranh cho nãi nãi." Tiêu Dịch Nguyên nhìn Tiêu Thành Minh nói: "Khoảng thời gian này ngài đừng đến phủ Hầu nữa, mặc dù Hầu gia đã từ cõi chết trở về, nhưng chuyện trong Hầu phủ còn nhiều hơn ngày trước. Thời điểm này, nếu chúng ta không thể giúp đỡ, cũng đừng thêm rắc rối cho bọn họ."

Tiêu Thành Minh nghe hắn nói vậy, vô cùng thất thố, "Ta... Ta không hiểu mấy chuyện này, cũng không muốn gây thêm rắc rối."

Tiêu Dịch Nguyên duỗi tay đỡ cánh tay ông ấy, "Nhị gia gia, cháu hiểu, Hầu phu nhân cũng sẽ hiểu."

Tiêu Thành Minh than một tiếng: "Xem ta đã làm gì này."

Tiêu Dịch Nguyên thấy ông ấy như vậy, bất lực, lại nhẹ giọng an ủi một hồi.

Bình Luận (0)
Comment