Đại hoàng tử thấy chuyện nên bàn cũng đã bàn xong, liền đứng dậy đi ra ngoài. Hắn ta rất không thích đến phủ Thái phó, mỗi lần đến Thái phó đều lầu bà lầu bầu bảo hắn ta phải có chí tiến thủ.
Chí tiến thủ? Hắn ta còn cần tiến gì nữa? Còn tiến lên nữa hắn ta liền thành Hoàng đế rồi, hiển nhiên bây giờ chưa phải là cơ hội để hắn ta thành Hoàng đế.
Hắn ta từ nhỏ đã biết số mình tốt, đầu thai thành nhi tử của Hoàng đế, còn có một ngoại gia mạnh mẽ, hắn ta cả đời này không cần phải nỗ lực cũng có thể lấy được thứ mình muốn. Cho nên, hắn ta còn cần tiến thủ cái gì? Tận hưởng lạc thú trước mắt mới là đúng đắn.
Còn Thái phó thì nhìn bóng lưng của hắn ta, lông mày nhíu chặt lại, nếu như Đại hoàng tử cứ tiếp tục như vậy, ông ta cho dù có mạo hiểm cái mạng già này cũng không thể đưa hắn ta lên Hoàng vị.
Ông ta nặng nề thở dài một hơi, vẫy tay bảo Khương đại phu nhân rời đi, sau đó phái người gọi Đại nhi tử đến. Khương Bác Tín đến rồi ngồi xuống, Thái phó nói: "Tức phụ con đến phủ Vĩnh Ninh hầu, nhắc đến chuyện hôn sự giữa Anh Triết v trưởng nữ Vĩnh Ninh Hầu, nhưng Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói mọi chuyện đều nghe Tiêu Hoài."
"Ý nàng muốn từ chối." Khương Bác Tín nói.
Thái phí ừm một tiếng, "Chỉ là Tiêu Hoài còn chưa chết, loại chuyện hôn nhân nhi nữ này, nàng phải nghe lời của Tiêu Hoài cũng là chuyện bình thường, huống chi còn là gả nữ nhi vào Hoàng gia."
"Nhưng tốt hơn hết, chúng ta nên giải quyết vấn đề này trước khi Tiêu Hoài trở về." Khương Bác Tín nói.
"Ta cũng nghĩ như vậy," Thái phó nói: "Ngày mai con đến phủ Đại hoàng tử một chuyến, nói với Ngữ Lan một tiếng, bảo nó mời Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đến phủ Đại hoàng tử, để Vĩnh Ninh Hầu phu nhân hiểu, hôn nhân giữa trưởng nữ của nàng với Anh Triết không chỉ riêng phủ Vĩnh Ninh hầu có lợi, mà phủ Đường Quốc Công cũng có lợi."
Khương Bác Tín lại cau mày không lên tiếng, Thái phó thấy vậy thở dài một hơi: "Ta biết Ngữ Lan oán trách chúng ta, con lựa lời thuyết phục nó."
Khương Bác Tín cũng thở dài: "Ban đầu Ngữ Lan không muốn gả cho Đại hoàng tử, bây giờ cuộc sống lại như vậy, trong lòng nó cũng cay đắng."
Trên mặt Thái phó mang theo vẻ không kiên nhẫn, "Nó từ nhỏ ăn sung mặc sướng, cho dù vừa sinh ra mẫu thân đã mất, nhưng Khương gia cũng không để nó chịu chút oan ức nào, lớn lên trong chiều chuộng thương yêu. Một khi đã nhận được sự nuôi dưỡng của gia tộc liền phải vì gia tộc làm việc. Hơn nữa, nào có nam nhân nào không tam thê tứ thiếp?"
"Chỉ là hậu viện của Đại hoàng tử có quá nhiều nữ nhân." Khương Bác Tín cũng cảm thấy đau lòng nữ nhi của mình.
Thái phó xua tay, "Ngữ Lan nó cũng chỉ làm ầm ĩ một chút, sau này ta sẽ nói chuyện với Đại hoàng tử, để Đại hoàng tử dỗ dành nó là được rồi."
Khương Bác Tín còn có thể nói cái gì, chỉ có thể gật đầu. Sau đó lại lại nghe Thái phó thở dài một hơi, hắn ta hỏi có chuyện gì, Thái phó nói: "Ta sợ nếu Đại hoàng tử cứ tiếp tục như vậy, Hoàng đế sẽ hoàn toàn từ bỏ hắn."
Lông mày Khương Bác Tín cũng nhíu lại, một lúc sau, hắn ta nói: "Có vài lời lúc trước con đã muốn nói."
"Con nói đi." Thái Phúc nói.
"Lần này Hoàng thượng tuyển tú vào cung đã nói rõ y rất bất mãn với vài vị Hoàng tử bây giờ." Khương Bác Tín nói: "Đại hoàng tử như thế nào chúng ta đều biết rõ, ngài cũng đừng hy vọng hắn có thể thay đổi, ta thấy chẳng thà..."
Hắn ta trầm tư không biết có nên nói hay không, Thái phó nói: "Con nói."
“Vâng," Khương Bác Tín nghiêng người về phía trước, đến gần Thái phó nói: "Chẳng thà từ bỏ Đại hoàng tử, giữ Hoàng tôn."
Đồng tử Thái phó co rụt lại, lại nghe Khương Bác Tín nói: "Hoàng tôn tuổi nhỏ, ngồi ở vị trí kia tất nhiên cần người nâng đỡ, đến lúc đó còn không phải dựa vào Khương gia chúng ta sao. Hơn nữa, giữ Hoàng tôn càng dễ lôi kéo Tiêu Hoài. Nghĩ đến Tiêu Hoài cũng muốn nữ nhi của mình sớm ngày trở thành Hoàng hậu chứ không phải vẫn luôn là Thái tử phi."
Thái phó ngồi đó trầm tư không nói, Khương Bác Tín cũng không lên tiếng nữa, để Thái phó có thời gian suy nghĩ. Sau một lúc lâu, Thái phó nói: "Cũng không phải là không thể, nhưng phải để Hoàng đế chú ý đến sự xuất sắc của Anh Triết."
Nói đến ngoại tôn Lý Anh Triết, trên mặt Thái phó có chút kiêu ngạo, Lý Anh Triết tốt hơn người cha kia của mình gấp rất nhiều lần.