Đại hoàng tử phi nghe thằng bé nói như vậy, không kìm được nữa, ôm chầm lấy thằng bé vừa khóc vừa nói: "Nhi tử, mẫu phi sợ, sợ bọn họ lại kiểm soát tất cả mọi thứ của con như cách họ kiểm soát ta. Nếu như về sau bọn họ nâng con lên ngồi vị trí đó, tất cả mọi chuyện con đều phải nghe lời bọn họ, nhưng thời điểm đó con không nghe theo, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn. Ta chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ..."
Đại hoàng tử phi khóc lóc, Lý Anh Triết không biết nên làm thế nào, thằng bé giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Đại hoàng tử phi nói: "Mẫu phi, chúng ta không nghe lời của ngoại tổ phụ bọn họ."
Đại hoàng tử phi ôm thằng bé vừa khóc vừa lắc đầu, trong lòng Lý Anh Triết cảm thấy buồn bã, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng ta an ủi. Một lúc sau, Đại hoàng tử phi ngừng khóc, buông Lý Anh Triết ra, ánh mắt kiên quyết nói: "Bọn họ muốn con định thân với trưởng nữ của Vĩnh Ninh Hầu để lôi kéo Vĩnh Ninh Hầu."
Lý Anh Triết cau mày, Đại hoàng tử phi lại nói: "Cũng được thôi, vậy con liền lấy trưởng nữ của Vĩnh Ninh Hầu, xem bọn họ có chống lại được Vĩnh Ninh Hầu hay không."
Lý Anh Triết không hiểu ý nàng ta nói là gì, Đại hoàng tử phi cũng không giải thích với thằng bé, nói: "Mẫu phi sẽ không hại con, hơn nữa thân phận trưởng nữ của Vĩnh Ninh Hầu cũng xứng với con."
Lý Anh Triết đanh mặt không nói, thằng bé cảm thấy chuyện mẫu phi muốn làm không tốt lắm, nhưng thằng bé cũng không biết làm thế nào để ngăn cản.
Đại hoàng tử phi lau nước mắt, bảo Lý Anh Triết đi đọc sách, nàng ta tắm rửa xong liền phái người đưa thiệp mời đến phủ Vĩnh Ninh hầu, mời Vĩnh Ninh Hầu phu nhân dẫn theo nữ nhi đến phủ Đại hoàng tử tụ tập.
Đường Thư Nghi nhận được thiệp mời, cười lạnh một tiếng, nàng đoán không sai, đám người Đại hoàng tử sẽ không dễ dàng từ bỏ. Ném thiệp mời sang một bên, nàng nói với Thuý Vân: "Nói với người của phủ Đại hoàng tử, ngày mai ta sẽ đến tiếp kiến Đại hoàng tử phi."
Thuý Vân trả lời rồi rời đi, Đường Thư Nghi nheo mắt lại. Có vài người cứ mang suy nghĩ hão huyền, cho rằng chuyện bọn họ thấy tốt, người khác cũng cảm thấy như vậy. Không biết rằng, đồ vật mà bọn họ cảm thấy tốt, lại bị người khác coi là thứ đồ rắc rối.
Tuy nhiên, ngày mai nàng nhất định sẽ không dẫn Tiêu Ngọc Châu theo.
Ngày hôm sau, nàng ăn sáng xong liền xuất phát đến phủ Đại hoàng tử. Vừa đến cửa phủ Đại hoàng tử, một ma ma tiến lên đón, mỉm cười nói: "Thỉnh an Hầu phu nhân."
Đường Thư Nghi mỉm cười bảo bà ấy đứng dậy, ma ma kia đứng dậy nói: "Đại hoàng tử phi của chúng ta đợi người từ sáng sớm."
Đường Thư Nghi mỉm cười, đi theo bà ấy vào phủ Đại hoàng tử, sau đó ngồi lên kiệu đi về nơi ở của Đại hoàng tử phi. Đi ước chừng nửa khắc, kiệu dừng lại, Đường Thư Nghi xuống kiệu, lại đi theo ma ma tiến vào một viện tử trang nhã xa hoa, sau đó bước vào sảnh đường.
Đại hoàng tử phi nhìn thấy nàng, mỉm cười đứng dậy. Đường Thư Nghi hành lễ với nàng ta, nhưng mới hành lễ được một nửa, lại được nâng dậy, "Hầu phu nhân không cần khách khí như vậy, ngồi xuống đi."