Đường Thư Nghi sau khi nói xong liền mỉm cười, nhưng vẻ mặt Đại hoàng tử phi lại có chút cứng đờ. Đường Thư Nghi làm như không nhìn thấy, cầm chén lên uống trà.
Qua một lúc, lại nghe thấy Đại hoàng tử phi nói: "Tình yêu của phụ mẫu còn sâu rộng hơn cả kế hoạch trong lòng, Hầu phu nhân không muốn nữ nhi của mình trở thành nữ tử cao quý nhất thiên hạ này sao?"
Đường Thư Nghi đặt chén trà trong tay lên bàn nhỏ, "Cái gì là cao quý, cái gì là không cao quý? Người sống trên đời không hề dễ dàng, nữ tử càng không dễ dàng. Ta không hy vọng hài tử của mình có thể cao quý đến thế nào, chỉ mong nó sống cuộc sống tự tại, có thể tự làm chủ chính mình."
Đại hoàng tử phi nghe nàng nói, trong lòng lẩm bẩm câu "có thể tự làm chủ chính mình". Nữ tử trên thế gian này, có mấy người có thể tự làm chủ chính mình?
Nên nói đều đã nói, phủ Vĩnh Ninh hầu và Đại công tử, phủ Thái phó đã định sẵn đứng ở phía đối lập, không cần liên quan quá nhiều. Nàng đứng dậy cáo từ, Đại hoàng tử phi cũng đứng dậy, tiễn nàng đến cửa viện, lúc sắp chia tay còn không chết tâm mà nói: "Hầu phu nhân có thể suy nghĩ lại lời ta nói."
Đường Thư Nghi mỉm cười với nàng ấy: "Ta mọi chuyện đều nghe Hầu gia nhà ta."
Ý từ chối vô cùng rõ ràng, Đại hoàng tử phi không nói thêm gì nữa, làm ra tư thế mời. Đường Thư Nghi cúi đầu, quay đầu lại thì thấy một nam tử ba mươi tuổi đi tới. Nhìn thấy nàng, nam tử sửng sốt một hồi, sau đó trong mắt ánh lên vẻ dâm tà.
Đường Thư Nghi Nhi cau mày, lúc này, Đại hoàng tử phi cúi đầu hành lễ với nam tử: "Điện hạ."
Đường Thư Nghi biết đây là Đại hoàng tử, hành lễ với hắn ta, sau đó nói với Đại hoàng tử phi: "Vĩnh biệt."
"Vương ma ma tiễn Hầu phu nhân." Sắc mặt của Đại hoàng tử phi không dễ nhìn lắm, thời khắc Đại hoàng tử kinh ngạc khi nhìn thấy Đường Thư Nghi, cùng ánh mắt mang theo dâm tà kia, nàng ta nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Nàng ta cảm thấy vô cùng mất mặt.
Vương ma ma trả lời lại một tiếng, mỉm cười nói với Đường Thư Nghi: "Hầu phu nhân đi theo lão nô."
Đường Thư Nghi ánh mắt thẳng tắp đi theo Vương ma ma, Đại hoàng tử nhìn bóng lưng nàng ta mà xuất thần, Đại hoàng tử phi tức đến nỗi sắc mặt tái nhợt, nàng ta nói: "Điện hạ vẫn nên kiềm chế một cút, Vĩnh Ninh Hầu vẫn còn sống."
Nói xong, nàng ta xoay người đi vào viện, Đại hoàng tử thu hồi ánh mắt, đi theo nàng ta vào trong, nói: "Nhiều năm trước đã gặp nàng một lần, nhưng lúc đó không đẹp đẽ như này."
Đại hoàng tử phi nhắm mắt lại, đè nén cơn giận trong lòng, sải bước vào phòng. Đại hoàng tử đi theo, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào ghế gấm, hỏi: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân tên là gì?"
"Điện hạ!" Đại hoàng tử phi giận dữ gầm lên một tiếng.
Đại hoàng tử không sao cả mỉm cười, "Được rồi, ta không hỏi ngươi chuyện này. Chuyện hôn sự thế nào rồi?"
"Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói, mọi chuyện đều nghe Vĩnh Ninh Hầu." Đại hoàng tử phi không muốn nói chuyện với hắn ta.
Đại hoàng tử chậc một tiếng: "Lúc trước tại sao Tiêu Hoài không chết chứ?"
"Điện họ còn chuyện gì nữa không?" Đại hoàng tử phi nói: "Nếu điện hạ không còn chuyện gì thì đi đi, thiếp thân trong người không khỏe, muốn nghỉ ngơi một lát."
Đại hoàng tử liếc nhìn nàng ta, "Ngoại tổ phụ nói tâm tình của ngươi không tốt, bảo ta tới dỗ dành ngươi. Ngươi yên tâm, ngươi mãi mãi là Đại hoàng tử phi, tương lai ta ngồi vào vị trí kia, ngươi chính là Hoàng hậu."
Đại hoàng tử phi bình tĩnh nói: "Ta biết rồi, điện hạ trở về đi."
Đại hoàng tử ừm một tiếng đứng dậy đi ra ngoài, đi đến cửa viện, hắn ta nói với thái giám bên cạnh: "Quý danh của Vĩnh Ninh Hầu phu nhân là gì?"
Thái giám nói: "Cái này nô tài cũng không biết, nô tài lát nữa đi hỏi thăm một chút."
Đại hoàng tử nở nụ cười dâm tà phất tay bảo hắn ta đi, sau đó lại hừ một khúc hát quay về tiền viện.