Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 503 - Chương 503. Đúng Là Diệu Kế! 2

Chương 503. Đúng là diệu kế! 2 Chương 503. Đúng là diệu kế! 2

Sau khi xem xét kỹ lưỡng vấn đề, Đường Thư Nghi đứng dậy đi đến phủ Quốc Công. Nhìn thấy Đường Quốc Công, nàng kể lại câu chuyện một lần, Đường Quốc Công nghe xong, vẻ chấn kinh hiện lên trên mặt, ông ấy nói: "Không ngờ chuyện năm đó hóa ra lại là như thế này."

Sau khi chuyện của Minh phi nổ ra, phần lớn mọi người đều không tin lắm, đoán chừng bên trong hẳn là có nguyên nhân nào đó, nhưng ai cũng không ngờ tới, tất cả do người nhà Thái phó một tay tạo ra.

Đường Quốc Công cau mày, suy nghĩ một hồi: "Chuyện của triều đình, một khi xảy ra sẽ kéo theo rất nhiều người. Nhổ được phe phái Đại hoàng tử và Thái phó, cần có người thế chỗ thế lực của bọn họ, vậy dùng ai để thế chỗ? Nếu một thế lực đi xuống, chắc chắn một thế lực khác sẽ đi lên."

Đường Thư Nghi gật đầu, nàng đã nghĩ tới chuyện này từ sớm. Chỉ sợ thế lực thế chỗ lại đối địch với bọn họ.

"Hoàng thượng cố kỵ Tiêu Hoài, nhất định sẽ đề phòng chúng ta, cho nên người của chúng ta không thể thế chỗ." Đường Quốc Công lại nói: "Rất có khả năng Hoàng đế sẽ dùng nương gia của Hoàng hậu, Ngô gia."

"Cho dù Ngô gia có đứng dậy, đối với chúng ta cũng không quá tệ." Đường Thư Nghi nói: "Chúng ta không có xung đột với lợi ích Ngô gia và Hoàng hậu."

"Đúng vậy, chúng ta không có thù oán gì với Ngô gia." Đường Quốc Công suy nghĩ một lúc rồi nói: "Sau này đừng quá thân thiết với Hoàng hậu và Ngô gia."

"Con hiểu." Đường Thư Nghi gật đầu.

Hai cha con lại trò chuyện một lúc, nàng liền về phủ Vĩnh Ninh hầu. Buổi chiều, nàng dẫn Tiêu Ngọc Châu đến phủ Tiêu Dao Vương. Chuyện liên quan đến thân mẫu thân của Lý Cảnh Tập, chắc chắn phải nói cho cậu bé và Thái phi biết.

Đến Vương phủ, nhìn thấy Lý Cảnh Tập và Thái phi, nàng liền kể lại chuyện kia. Thái phi nghe xong, thở dài một hơi nói: "Chuyện năm đó, hóa ra là như thế này."

Còn Lý Cảnh Tập, sau khi nghe xong toàn bộ sự việc, siết chặt nắm đấm, không nói cũng không động đậy. Đường Thư Nghi thấy vậy, trong lòng nàng cũng vô cùng khó chịu, nàng nhìn Lý Cảnh Tập nói: "Chân tướng của sự việc cuối cùng cũng được sáng tỏ, người bị oan cũng sắp được rửa sạch oan khuất, cũng… coi như là một chuyện tốt."

Thái phi cũng nói: "Đúng vậy, Minh gia bởi vì chuyện năm đó mà cả nhà bị lưu đày, sau khi chuyện này kết thúc, bọn họ mới có thể trở về."

Lý Cảnh Tập biết mọi người đang an ủi mình, buông nắm đấm ra, sau đó đứng dậy hành lễ với Đường Thư Nghi, "Cảm tạ phu nhân ra tay giúp đỡ."

Nếu không có Đường Thư Nghi, cậu bé không biết đến lúc nào mới rửa sạch oan khuất của mẹ ruột.

Đường Thư Nghi xua tay: "Giữa chúng ta không cần như vậy."

Lý Cảnh Tập: "Vâng, sư phụ."

Đường Thư Nghi mỉm cười bảo cậu bé ngồi xuống, "Sau khi sự việc nổ ra, Hoàng thượng có lẽ sẽ triệu kiến ngươi, đến lúc đó ngươi tuỳ cơ ứng biến là được."

Lý Cảnh Tập gật đầu, cậu bé hiếu, đây là bảo cậu bé tiếp tục ngủ đông.

Đường Thư Nghi tán gẫu với Thái phi một lúc rồi mới đứng dậy rời đi, Thái phi bảo Lý Cảnh Tập tiễn hai người. Lúc gần chia tay ở cổng, Tiêu Ngọc Châu nhỏ giọng nói với Lý Cảnh Tập: "Nương muội nói, không thể vì sai lầm của người khác mà trách chính mình. Chuyện xấu đều là bọn họ gây ra, không liên quan gì đến huynh, huynh cũng đừng quá buồn."

Lý Cảnh Tập nghiêm túc gật đầu: "Huynh nhớ rồi."

Tiêu Ngọc Châu lại mỉm cười với cậu bé, sau đó đi theo Đường Thư Nghi lên xe ngựa. Lý Cảnh Tập nhìn xe ngựa của bọn họ đi xa, mới quay người rời đi. Thật ra cậu bé cũng không quá buồn, cậu bé chỉ hận, hận Mẫn phi mẫu phi của Đại hoàng tử, hận nàng ta ra tay độc ác hại chết mẫu thân của mình.

Cậu bé cũng hận Hoàng đế, hận y lòng dạ hẹp hòi, tư lợi ích kỷ. Người khác đều có thể đoán ra, mẫu thân của cậu bé bị người khác hãm hại, nhưng Hoàng đế lại không điều tra, còn lưu đày cả nhà ngoại công của cậu bé.

Bình Luận (0)
Comment