Tin tức Vĩnh Ninh Hầu Tiêu Hoài đánh hạ Nhu Lợi quốc, sau khi được lính truyền tin truyền khắp nẻo đường, toàn bộ Thượng Kinh trong nháy mắt đều biết được. Lão bách tính reo hò nhảy múa, văn nhân học tử cảm thấy phấn chấn trong lòng. Đầu óc của các quyền quý chính khách bắt đầu điên cuồng xoay chuyển.
Giờ khắc này, Hoàng đế ngồi trong ngự thư phòng, nghe lính truyền tin bẩm báo: "Mười ngày trước, Hầu gia dẫn quân tấn công thủ phủ của Nhu Lợi quốc, Dung vương Nhu Lợi Quốc giết Hoàng đế của Nhu Lợi quốc, mở cổng thành nghênh đón binh lính Hầu gia vào thành. Đây là thư tín của Hầu gia."
Lính truyền tin dâng thư lên, Tiêu Khang Thịnh nhận lấy bức thư đưa cho Hoàng đế, tay Hoàng đế kích động đến mức phát run. Đánh hạ Nhu Lợi quốc là di nguyện của tiên hoàng, bây giờ cuối cùng y đã sáp nhập Nhu Lợi quốc vào lãnh thổ của Đại Càn Triều.
Tiên hoàng từng nói, sáp nhập Nhu Lợi quốc về Đại Càn Triều chính là đại sự thiên thu, nếu y có thể hoàn thành chuyện này, chiến công của y vĩnh viễn được ghi lại trong sử sách của Đại Càn.
Kể từ khi kế vị đến nay, y luôn đòi hỏi chính mình phải làm một vị minh quân, mặc dù việc này rất khó khăn, nhưng y tự cảm thấy mình đã làm rất tốt, bây giờ Tiêu Hoài lại đánh hạ Nhu Lợi quốc, y có thể gọi là minh quân thiên cổ.
Trong lòng Hoàng đế nhất thời kiêu hãnh không thôi, nhất thời lại cảm khái vạn phần. Xé mở phong thư, lấy lá thư bên trong ra, từng chữ cứng cáp hữu lực của Tiêu Hoài khiến đại não của y lấy lại một tia bình tĩnh.
Trong thư, Tiêu Hoài kể lại quá trình chiếm thủ phủ Nhu Lợi quốc, trước khi tấn công thủ phủ Nhu Lợi quốc, hắn đã gặp và liên lạc với Dung thân vương của Nhu Lợi quốc vài lần, cuối cùng hai bên đạt được thỏa thuận, Dung thân vương giết Hoàng đế Nhu Lợi quốc mở cổng thành, nghênh đón quân đội Đại Càn vào thành, Nhu Lợi quốc từ giờ khắc đó sáp nhập vào Đại Càn. Tuy nhiên, Đại Càn phải tiếp tục giữ lại vương vị của Dung thân vương, cho hắn một mảnh đất phong nhất định.
Chuyện này, Tiêu Hoài đã đề cập đến trong chiến báo lúc trước, Hoàng đế không phản đối.
Ngoài ra, trong thư Tiêu Hoài còn nói, mau chóng phái các quan viên tương ứng qua đó, hắn muốn nhanh chóng khởi hoàn về triều. Hoàng đế nhìn tới đây liền thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Hoài chủ động đề nghị y phái quan viên qua đó, còn phái ai qua hắn cũng không nhắc tới, cái này làm y bớt được không ít tâm tư.
Nhưng y cảm thấy rất khó hiểu, Nhu Lợi quốc đã bị Tiêu Hoài chiếm giữ, Tiêu Hoài chẳng lẽ không thèm muốn một chút quyền lợi gì ở đó sao? Chẳng lẽ hắn thật sự không có chút tâm tư phản nghịch nào sao?
Nghĩ đến đây, Hoàng đế lập tức cắt đứt ý niệm này của chính mình, nhất định phải diệt trừ Tiêu Hoài, mặc kệ hắn có tâm phản nghịch hay không.
Khép lại bức thư, y ha ha cười lớn hai tiếng: "Tiêu khanh không hổ là mãnh tướng đệ nhất Đại Càn ta, thưởng, trọng thưởng."
Một canh giờ sau, một hàng thái giám cung nữ, tay cầm phần thưởng mà Hoàng đế ban cho Vĩnh Ninh Hầu đi ra khỏi cung điện. Những người này không lên xe ngựa, đi bộ thành một hàng dài đến phủ Vĩnh Ninh hầu.
Dọc theo đường đi, có rất nhiều người đứng xem, ai cũng tận mắt nhìn thấy ân sủng của Hoàng đế đối với Vĩnh Ninh Hầu.
Khi Đường Thư Nghi nhận được tin tức, trong lòng không hỏi khen ngợi Hoàng đế rất biết diễn kịch. Trong lòng y không biết đang hy vọng Tiêu Hoài chết đến mức nào, nhưng ngoài mặt lại vẫn tỏ vẻ vô cùng hào phóng như vậy.
Nhưng như vậy cũng là chuyện tốt, loại đồ vật như tiền tài này, ai mà không thích chứ.
Nàng dẫn Tiêu Ngọc Châu đến tiền sảnh tiếp chỉ, lúc đứng dậy, Tiêu Khang Thịnh mỉm cười nói: "Hầu phu nhân, Hoàng đế nói, khi nào Hầu gia khải hoàn về triều, nhất định đích thân đến cổng thành đón Hầu gia."
Đường Thư Nghi chắp tay hành lễ về phía Hoàng cung, "Tạ Hoàng thượng ân điển."