Cục tức trong cổ họng Hoàng đế lên không được xuống cũng chẳng xong, tức giận muốn phát tiết nhưng lại chẳng biết nên phát tiết như thế nào. Lúc này, lại thấy Tiêu Hoài đứng thẳng lên nói: "Thần thấy tặc tử cấu kết với địch phản quốc ở ngay sau người Hoàng thượng, lo lắng an nguy của ngài, nhất thời nóng lòng cứu giá, mong Hoàng thượng tha thứ."
"Ngươi.... Ngươi nói..."
Hoàng đế quay đầu nhìn Thái phó đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt không thể tin được, y lại nhìn Tiêu Hoài nói: "Tiêu ái khanh, ngươi nói Thái phó hợp tác với địch nhân, phạm tội phản quốc?"
"Đúng vậy." Tiêu Hoài vừa nói vừa lấy ra một chồng thư từ, hai tay dâng lên.
Tiêu Khang Thịnh vội vàng đi tới, nhận lấy chồng thư đưa cho Hoàng đế. Hoàng đế cầm thư trong tay, đếm đại khái cũng phải mười mấy bức.
Y tuỳ tiện cầm lấy một bức thư từ trong sấp dày đó mở ra, quét mắt đọc xong, sau đó tức giận quay đầu lại nhìn Thái phó đang quỳ trên mặt đất, nói: "Ta không bạc đãi ngươi, không bạc đãi Khương gia ngươi, đây là cách ngươi báo đáp trẫm sao?"
"Bị oan, thần bị oan!" Dưới thời tiết âm mười độ, nhưng Thái phó lại đổ đầy mồ hôi lạnh, chật vật hét lên mình oan uổng.
Hoàng đế nheo mắt nhìn Thái phó, y tất nhiên không tin lời nói của Thái phó. Chữ viết tay trong những bức thư này rõ ràng là của Thái phó.
"Hoàng thượng, chúng ta về cung trước đi." Tiêu Khang Thịnh nhỏ giọng nói với hoàng đế.
Hoàng đế lại thâm trầm nhìn Thái phó, sau đó quay đầu lại nhìn Tiêu Hoài nói: "Vĩnh Ninh Hầu Tiêu Hoài dẫn quân đánh hạ Nhu Lợi quốc, công khắc thiên thu, các ngươi đều là thần tử tài giỏi của Đại Càn ta. Trẫm nhất định luận công ban thưởng."
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Tiêu Hoài lại dập đầu lần nữa.
Tướng dĩ phía sau hắn cũng cùng nhau hô vang: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Tiêu ái khanh, theo trẫm vào cung." Hoàng đế nói với Tiêu Hoài.
"Vâng."
Tiêu Hoài đứng dậy, tướng sĩ phía sau hắn cũng đứng dậy, sau đó đi theo Hoàng đế và triều thần tiến vào thành. Chỉ là, trong hàng ngũ tướng sĩ có một chiếc xe tù rất dễ thấy.
Tướng sĩ khải hoàn, dẫn theo tù binh nước địch về cũng là chuyện bình thường. Mà nguyên nhân khiến chiếc xe tù này nổi bật chính là, bên trong nhốt một vị nữ tử mặc hồng y, hơn nữa nữ tử này mặc dù nhếch nhác, nhưng xem ngũ quan hẳn là một mỹ nữ.
Nhất thời, bách tính đang xem náo nhiệt xung quanh bắt đầu bàn luận sôi nổi.
Phía trước, Tiêu Hoài cưỡi ngựa đi bên cạnh kiệu của Hoàng đế, phía sau hắn là Tiêu Ngọc Minh cũng đang cưỡi ngựa. Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười nói với Tiêu Hoài: "Hài tử Ngọc Minh này giống ngươi, có dũng có mưu."
"Thần niên thiếu cũng không bướng bỉnh như nó." Tiêu Hoài nói.
Hoàng đế xua tay, "Người trẻ tuổi chính là như vậy. Lần trước, hắn có chút hiểu lầm với Cảnh Minh mà cả hai động tay, aiz..."
Hoàng đế nặng nề thở dài một tiếng: "Cảnh Minh bị bắn chết. Lúc đó, trẫm bởi vì quá mức thống khổ mà trách mắng hài tử này vài câu."
"Nó đã nói chuyện này với thần," Tiêu Hoài nói: "Thần nghe xong cũng trách mắng nó, làm thần tử, nó không nên động tay với Nhị hoàng tử."
Hoàng đế xua tay: "Người trẻ tuổi, kiêu ngạo cũng là chuyện dễ hiểu."
"Thần về sau nhất định sẽ quản giáo nó thật nghiêm." Tiêu Hoài lại nói.
Hoàng đế không lên tiếng nữa, dựa lưng vào kiệu nhìn đám người chật như nêm cối ở hai bên, những người này đều đến đây nghênh đón Tiêu Hoài.
"Cha!"
Từ trên cao đột nhiên truyền xuống một giọng nói trong trẻo, Tiêu Hoài thuận theo âm thanh, nhìn thấy một tiểu nữ hài nhi mặc hồng y nằm trên bậu cửa sổ lầu hai, mỉm cười vẫy tay với hắn. Nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời làm chói mắt hắn.
Tiêu Hoài chỉ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn thành nước, bất giác phất tay với con bé. Nhi hài nhi thấy hắn vẫy tay lại thì càng vui vẻ hơn, quay đầu nói chuyện với một người. Mà tại khoảnh khắc con bé xoay người, hắn nhìn thấy một nữ nhân mỹ mạo phú quý như hoạ.