Tiểu thái giám nghe xong vội vàng lui ra, một lúc sau, hắn ta lại quay lại, nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Hoàng đế, hắn ta cẩn thận nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, Lê ngự sử nói nói có chuyện quan trọng cần cầu kiến, liên quan đến Đại hoàng tử và Mẫn phi."
Hoàng đế nhíu chặt mày lại lại, "Cho hắn vào."
Tiểu thái giám lui ra ngoài, Đại hoàng tử và Mẫn phi trong lòng đều lo lắng, bọn họ không biết Lê ngự sử này định nói gì với Hoàng đế.
Một lúc sau, Lê ngự sử chính trực bước vào, đầu tiên là hành lễ với Hoàng đế, sau đó chắp tay về phía Tiêu Hoài, "Định Quốc Công."
Tiêu Hoài gật đầu với hắn, Lê ngự sử cũng gật đầu lại, sau đó trình tấu chương lên, nói: "Mấy ngày trước thần từ triều về nhà, trên đường có người cản kiệu của thần lại nói muốn tự thú. Thần mang người về phủ cẩn thẩn tra hỏi, sau đó biết được một chuyện kinh thiên động địa, chuyện này liên quan trọng đại, thần không dám lắng nghe từ một phía, liền tiến hành điều tra tìm chứng cớ, đây là bằng chứng thần tìm thấy."
Lê ngự sử lấy ra một chồng tài liệu khác, đưa cho Hoàng đế.
Mà sau khi Hoàng đế xem tấu chương xong, hiểu rõ tất cả mọi chuyện, bàn tay run rẩy không thôi. Y lại nhận lấy chồng chứng cứ mà Lê ngự sử dâng lên, mở ra nhìn qua một lượt, sau đó cầm lấy tấu chương mà lúc trước Lê ngự sử dâng lên, ném lên mặt Mẫn phi, hét lớn: "Trẫm đúng là xem thường ngươi, ngươi đúng là đãng phụ lòng dạ rắn rết."
Mẫn phi vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng nhặt tấu chương trên mặt đất lên nhìn, chỉ mới liếc mắt nhìn, đầu óc nàng ta liền ong lên một tiếng, sau đó vội vàng dập đầu: "Hoàng thượng, không phải thần thiếp, không phải thần thiếp, có người muốn hại thần thiếp!"
"Ngươi còn giảo biện!" Hoàng đế đứng dậy đi tới trước mặt Mẫn phi, ném chứng cứ do Lê ngự sử dâng lên vào mặt nàng ta, "Vậy ngươi nhìn xem, vị biểu ca kia của ngươi giả chết như thế nào, lại làm sao mua chuộc người làm thân phận giả, lại làm sao vào cung làm thị vệ. Mỗi một chuyện, chẳng lẽ đều là giả sao?"
Hoàng đế càng nói càng tức giận, y chỉ cảm thấy cả người mình đều nhuốm một màu xanh. Giơ chân đá vào ngực Mẫn phi, tức giận hỏi: "Ngươi còn muốn nói gì nữa?"
Mẫn phi ngã xuống đất khóc lóc, không biết là vì đau hay vì sợ. Hoàng đế quay đầu lại nhìn Đại hoàng tử vẻ mặt không thể hiểu nổi đang quỳ ở bên cạnh, đôi mắt, cái mũi, cái miệng....
Hoàng đế cẩn thận nhìn đánh giá cả người hắn ta một lần, thế mà phát hiện không có một chút chỗ nào giống y. Mà Mẫn phi thấy y như vậy, vừa khóc vừa bò đến trước mắt Hoàng đế, túm lấy góc hoàng bào của y kêu lên: "Hoàng thượng, thần thiếp bị oan, có người muốn hại thần thiếp và Đại hoàng tử."
Nói rồi, nàng ta quay đầu nhìn Tiêu Hoài nói: "Đinh Quốc Công hôm nay vừa trở về triều, liền chất vấn phụ thân thần thiếp, bây giờ Lê ngự sử lại hắt nước bẩn lên người thần thiếp, Hoàng thượng, ai cũng biết Lê ngự sử có quan hệ mật thiết với Định Quốc Công, là bọn họ liên thủ hại thần thiếp, hại Đại hoàng tử."
Mẫn phi túm lấy góc hoàng bào của Hoàng đế, khóc thảm thiết: "Hoàng thượng, ngài nghĩ thử đi. Ngài chỉ còn lại Đại hoàng tử, Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử, tại sao họ muốn loại bỏ Đại hoàng tử? Hoàng thượng, bọn họ chính là muốn giết chết từng nhi tử của ngài."
Hoàng đế nghe lời nàng ta nói xong, biểu cảm trên mặt âm trầm bất định, Lê ngự sử thấy vậy thì cau mày, hắn không ngờ Mẫn phi lại làm càn làm bậy như vậy, càng không ngờ tới, Hoàng đế dường như tin lời của nàng ta.
Lúc này, Tiêu Hoài vốn đang ngồi ở một bên nhàn nhã uống trà, đứng dậy đi về phía trước hai bước, cúi xuống nhặt tấu chương trên mặt đất lên, nhìn hai lần, nhướng mày. Không ngờ hôm nay lại thấy một màn trình diễn đặc sắc như vậy.
Gấp tấu chương lại, hắn nói: "Mẫn phi nương nương có vô tội hay không, rất dễ chứng minh."
Hoàng đế nheo mắt lại, "Chứng minh thế nào?"
Tiêu Hoài cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại nói không chút biểu cảm nói: "Nhỏ máu nhận thân!"