"Có chỗ nào không thoải mái sao?" Bác sĩ đi đến, bắt đầu thăm hỏi. Nguyên nhân chính là do vừa rồi cô khóc quá đau khổ, điều này khiến mọi người lo lắng.
Đường Thư Nghi lắc đầu, "Không có."
Bác sĩ nghe vậy thì cau mày, lại hỏi, "Cô có cảm thấy người mình vô lực không?"
Đường Thư Nghi lại lắc đầu, "Không có."
Nghĩ đến có thể do vừa rồi cô vừa mới khóc, khiến bác sĩ lo lắng, cô lại giải thích: "Tôi chỉ là nhớ tới một chuyện đau lòng mà thôi."
Mặc dù bác sĩ cảm thấy, cách nói chuyện trang trọng của cô nghe có vẻ hơi lúng lúng, nhưng vẫn trưng ra sắc mặt như thường nói: "Bình thường áp lực công việc lớn, cần chú ý khắc phục. Ngoài ra, công việc mặc dù quan trọng, nhưng cơ thể quan trọng hơn. Lần này tình hình của cô rất nghiêm trọng nếu như không cứu chữa kịp thời, có khi đã vì làm việc quá sức mà chết rồi."
Đường Thư Nghi nghiêm túc gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Bây giờ cô rõ ràng hơn bao giờ hết, có một cơ thể khỏe mạnh quan trọng đến mức nào. Nếu không phải cô đau buồn thành bệnh, cô sẽ không chết, ba đứa con của vô cũng không mất mẹ.
Bác sĩ nghe cô nói vậy, vẻ mặt dịu lại, lại nói: "Cơ thể cô bây giờ không có vấn đề gì lớn, nguyên nhân chính khiến cô ngất xỉu là mệt mỏi. Tôi khuyên cô nên xin nghỉ một khoảng thời gian, bồi bổ cơ thể cho tốt."
Đường Thư Nghi lại nghiêm túc gật đầu.
"Không có vấn đề gì, lát nữa cô có thể xuất viện, xuất viện xong thì phải nghỉ ngơi cho tốt."
Bác sĩ nói xong rồi đi, La Dương nhìn chai dịch truyền, thấy nó gần hết liền nhấn nút, nhờ y tá rút kim ra. Đợi y tá đến, anh ta lại đi làm thủ tục xuất viện. Đường Thư Nghi thấy anh ta bận rộn tới tới lui lui, cô nghĩ đến Thuý Vân Thuý Trúc, khẽ thở dài một hơi.
Đợi y tá rút kim ra, cô đứng dậy ra khỏi giường. Đồ vật của cô trong phòng cũng không nhiều, chỉ có một cái túi. Cô cầm lấy rồi mở ra, thấy chìa khóa, ví, điện thoại di động ở bên trong. Dựa theo trí nhớ, cô mở điện thoại di động ra, thản nhiên lướt xem.
Thế giới này thực sự mới mẻ, một chiếc điện thoại di động có thể khiến cô hiểu rất nhiều thứ. Ví dụ như, Đường Thư Nghi nguyên bản có bao nhiêu tiền tiết kiệm, tình hình công việc đại khái của cô cùng với một số tin tức về thế giới này.
Một lúc sau, La Dương làm xong thủ tục liền trở lại, Đường Thư Nghi theo anh ta xuống lầu đến bãi đậu xe dưới lòng đất. Lên xe, La Dương hỏi: "Đường tổng, đến công ty hay nhà chị?"
Đường Thư Nghi muốn trợn tròn mắt, cô suýt vì làm việc quá sức mà chết, còn đến công ty làm việc? Tuy nhiên, với trạng thái tham công tiếc việc trước đây của Đường Thư Nghi, cũng có khả năng vừa xuất viện liền trực tiếp đến công ty. Nhưng cô sẽ không, cô sẽ không bao giờ đến cái công ty quỷ quái gì đó nữa, đánh chết cũng không đi, bây giờ cô vô cùng tiếc mạng.
"Về nhà." Cô nói.
La Dương gật đầu, sau đó khởi động xe, lái xe ra khỏi bệnh viện. Đường Thư Nghi quay đầu nhìn ra ngoài xe, nhà cao san sát, đường phố tấp nập, cô thật sự đã đến một thế giới xa lạ. Thế giới này không có ba đứa con của cô, không có phụ thân huynh trưởng, cũng không có Tiêu Hoài. Nhưng cô phải sống, sống cho thật tốt.
Tại sao cô lại vô duyên vô cớ xuyên đến đây, trở thành một Đường Thư Nghi khác? Đường Thư Nghi của nơi này liệu có giống như cô hay không, cũng xuyên thành cô?
Cô hy vọng rằng sẽ như vậy, ít nhất ba đứa con của cô sẽ có một người mẹ.