Rất nhiều chuyện đều có hai mặt, giống như sinh ra trong gia đình Đế vương, một đời nắm giữ quyền lực tối cao và tài phú dễ như trở bàn tay, nhưng lại rất khó có được những cảm xúc mà người bình thường có, chẳng hạn như tình thân, tình yêu, thậm chí là tình bạn.
Trước đây, mỗi khi vì không có bạn bè mà cảm thấy cô đơn, Lý Thừa Duẫn sẽ cảm thấy mình quá tham lam, hắn đã có "đồng hồ" đắt nhất thế giới, lại còn muốn một chiếc xe đạp. Hắn sinh ra đã được định sẵn phải làm bạn với cô đơn, chỉ là hắn cũng không thấy cái này có gì không tốt, chỉ là trải nghiệm một cuộc sống khác mà thôi.
Nhưng bây giờ, nhìn Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh cãi nhau, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Thần ở bên cạnh cười đùa vui vẻ, hắn đột nhiên cảm thấy, thật ra ở sâu thẳm trong lòng, hắn vẫn khao khát những ngày tháng có vợ có con, người một nhà cùng nhau vui đùa náo nhiệt này.
Trên mặt hắn không khỏi nở nụ cười.
Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí náo nhiệt này, người một nhà di chuyển đến tiểu hoa sảnh nói chuyện. Nhưng mới nói chuyện được một lúc, Tiêu Ngọc Thần đứng dậy nói: "Con hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi trước."
Vừa nói, hắn lại nhìn Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu, "Hai người cũng nên nghỉ ngơi sớm đi."
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh đang đấu võ miệng, nghe hắn nói vậy thì hơi sững người, sau đó nhìn Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài ngồi ở phía trên, lập tức hiểu ý của Tiêu Ngọc Thần, liền đứng dậy nói mình mệt mỏi, muốn đi ngủ. Sau đó ba huynh muội hành lễ với Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài rồi nhanh chóng rời đi.
Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh và trống trải, "lách tách", đúng lúc này tiếng ngọn nến cháy lại càng làm cho căn phòng có vẻ yên tĩnh hơn, bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử.
Tiêu Hoài xoa xoa ngón tay, sau đó cầm chén lên uống trà, về phần nước trà vào miệng có mùi vị gì, hắn hoàn toàn không biết. Giờ khắc này hắn vô cùng không được tự nhiên, không biết nên làm cái gì. Hắn không phải Tiêu Hoài thực sự, hắn có thể coi ba hài tử kia thành hài tử của mình, nhưng hắn không cách nào coi phu nhân của Tiêu Hoài thật thành phu nhân của hắn.
Còn Đường Thư Nghi thì cúi đầu nghịch chiếc khăn tay lụa trong tay, nàng đang chờ Tiêu Hoài lên tiếng. Mở miệng giải thích cũng được, nói hắn thay lòng đổi dạ cũng được, chỉ cần hắn mở miệng, mới có thể thương lượng mọi chuyện.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua trong im lặng, tiếng gió rít bên ngoài dường như thúc giục hai người lên tiếng. Đường Thư Nghi không phải là người bị động, nếu như Tiêu Hoài đã không nói, vậy thì nàng nói trước.
Nàng quay đầu lại, vừa hay Tiêu Hoài cũng nhìn qua, ánh mắt hai người nhìn nhau, đồng thời phát ra âm thanh:
"Nàng."
"Chàng."
Sau đó lại là một khoảng trầm mặc, vẫn là Tiêu Hoài lên tiếng trước: "Hôm nay nghe Lê ngự sử nói, hắn lấy được chút chứng cứ từ chỗ phu nhân."
Thật ra hắn không muốn nói đến chuyện này, nhưng nhất thời không biết nên nói cái gì, cộng thêm tò mò chuyện này, liền mở miệng nói.
Đường Thư Nghi có chút thất vọng, nàng vốn tưởng rằng Tiêu Hoài sẽ nói gì đó về mối quan hệ giữa hai người, không ngờ tới hắn lại nói chuyện này. Tuy nhiên nàng vẫn giải thích:
"Mấy ngày trước, Đại hoàng tử muốn liên hôn với nhà ta, muốn Ngọc Châu định thân với trưởng tử của hắn ta. Ta từ chối một lần, nhưng bọn họ cứ quấn lấy không buông. Ta sợ bọn họ làm ra một số chuyện quá kích, nên ra tay diệt trừ trước."
Về phần làm sao tìm được những chứng cứ kia, nàng không nói. Mối quan hệ giữa hai người họ, còn chưa đạt đến độ có thể không giữ lại gì mà chia sẻ.
Tiêu Hoài nghe xong thì gật đầu: "Phu nhân sáng suốt."
Đường Thư Nghi bình tĩnh nói: "Tình huống ép buộc mà thôi."
"Nếu sau này có yêu cầu gì, phu nhân cứ việc nói cho ta biết là được." Tiêu Hoài nghiêm túc nói.
Lúc trước hắn nghe Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh nói, mấy năm nay bọn họ sống không dễ dàng gì, đặc biệt là Đường Thư Nghi. Bây giờ hắn đã trở lại, tự nhiên phải gánh vác trách nhiệm, che mưa chắn gió cho mẫu tử bọn họ.
Đường Thư Nghi cũng không khách khí với hắn, "Được."