Lúc trước Đường Thư Nghi suy nghĩ vẩn vơ, cảm thấy Tiêu Hoài đã thay lòng đổi dạ. Nhưng bây giờ, nàng cảm thấy suy đoán trước kia của mình khả năng còn đoán chưa đủ lớn.
Dựa vào sự quan sát tối nay của nàng, có khả năng Tiêu Hoài không thay lòng đổi dạ, bởi vì nàng không nhìn thấy một tia chột dạ nào trên khuôn mặt của Tiêu Hoài. Tiêu Hoài và tiền thân trước kia có thể nói là ân ái đến mức hận không thể giờ khắc nào cũng quấn chặt lấy nhau, nếu đã như vậy, Tiêu Hoài một khi yêu người khác, không thể nào không có một chút chột dạ hay hổ thẹn được.
Nếu đã vậy, nếu Tiêu Hoài không yêu người khác, vậy thì sao tình cảm của hắn dành cho thê tử lại phát sinh thay đổi nhiều như vậy?
Liệu rằng có khả năng, Tiêu Hoài bây giờ không phải là Tiêu Hoài kia. Tiêu Hoài này giống như nàng, là người khác xuyên đến.
Nghĩ đến khả năng này, trái tim Đường Thư Nghi đột nhiên thắt lại. Nếu thật sự là như vậy, vậy Tiêu Hoài này là ai? Liệu có gây bất lợi cho nàng và ba hài tử hay không?
Không phải tất cả những người xuyên không đều là người lương thiện, cũng không phải tất cả những người xuyên không đều coi người nhà của nguyên thân thành người nhà của mình, xem trách nhiệm của nguyên thân thành trách nhiệm của mình.
Nghĩ đến đủ loại khả năng, Đường Thư Nghi lo đến nỗi trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nếu suy đoán của nàng là sự thật, nếu như Tiêu Hoài này không có thiện ý với nàng và ba hài tử, đây tuyệt đối sẽ trở thành một hồi đại nạn.
"Thuý Trúc Thuý Vân." Nàng hét lên.
Thuý Trúc Thuý Vân đang canh giữ bên ngoài, nghe thấy giọng nói của nàng, vội vàng vén rèm đi vào. Nhìn thấy bọn họ, Đường Thư Nghi hít sâu một hơi, vẫy tay gọi hai người đến. Thuý Trúc Thuý Vân không hiểu ra sao, vội vàng đi đến gần nàng hơn, nghe thấy Đường Thư Nghi hạ giọng nói: "Quốc Công gia đang ở thư phòng, phái người để mắt tới."
Nói xong, nàng suy nghĩ rồi nói: "Cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện."
Thuý Trúc Thuý Vân nghe nàng nói vậy, vẻ mặt hiện lên vẻ chấn kinh lại hoảng loạn. Thuý Trúc nhanh miệng, nàng ấy lo lắng hỏi: "Phu nhân, nhưng Quốc Công gia ngài ấy..."
Đường Thư Nghi xua tay: "Đừng hỏi, nhanh đi làm việc đi."
Thuý Vân Thuý Trúc thấy sắc mặt nàng nghiêm lại, vội vàng đi ra ngoài. Ra ngoài, vẻ mặt cả hai lộ rõ vẻ lo lắng, nhưng ai cũng không dám nói nói lung tung, nhanh chân đi tìm người.
Trong phòng, Đường Thư Nghi ngồi thẳng người, tư thế chuẩn bị chiến đấu. Nếu thật sự phải đối đầu với Tiêu Hoài, nàng cũng không phải không có cơ hội chiến thắng. Trước hết, nàng có phủ Đường Quốc Công làm hậu thuẫn, Tiêu Hoài này nếu muốn hại nàng và ba hài tử, cũng phải ước lượng một chút. Hơn nữa, nàng tin ba hài tử sẽ đứng về phía nàng.
..........
Bên này, Tiêu Hoài quay trở lại thư phòng, bảo người hầu ra ngoài, một mình dựa lưng vào ghế lớn, nghĩ lại từng tiểu tiết sau khi nhìn thấy Đường Thư Nghi hôm nay, càng nghĩ càng cảm thấy Đường Thư Nghi không phù hợp.
Đúng vậy, bởi vì hắn không phải Tiêu Hoài thật, nên thái độ của hắn đối với vị phu nhân này cũng "lãnh đạm" hơn rất nhiều. Trong trường hợp này, không phải vị phu nhân này nên oan ức đau lòng tủi thân sao? Nhưng nàng dường như không có gì cả, ngược lại còn bình tĩnh trước sự "lãnh đạm" của hắn.
Tại vì sao?
Nếu người nói vị phu nhân này bởi vì trượng phu đã "chết" bốn năm, trái tim đã thuộc về người khác, thì nàng cũng không nên bình tĩnh như vậy! Trừ khi.... Trừ khi vị phu nhân này này giống hắn, không phải Đường Thư Nghi nguyên bản, mà bị người xuyên vào rồi.
Nghĩ đến đây, khoé miệng hắn cong lên, nếu thật sự là như vậy, vậy chuyện này liền thú vị hơn rồi.