Tiễn người Tạ gia đi, Tiêu Ngọc Châu mỉm cười khúc khích đến bên cạnh Đường Thư Nghi, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, con nói với người một chuyện."
Đường Thư Nghi nhìn thấy biểu cảm của con bé liền biết không phải chuyện xấu, liền kéo con bé ngồi bên cạnh mình cười nói: "Có chuyện gì vậy?"
Tiêu Ngọc Châu lại cười khúc khích: "Vừa nãy, con dẫn Tạ tỷ tỷ đi xem người tuyết, gặp Nhị ca....."
Con bé kể lại câu chuyện trong hoa viên, sau đó nói: "Con cảm thấy Tạ tỷ tỷ bị Nhị ca ném cầu tuyết vào người, chắc chắn rất tức giận, cho nên mới bảo tỷ ấy ném Nhị ca."
Đường Thư Nghi nghe xong thì bật cười, "Con bé lanh lợi này."
Tiêu Ngọc Châu cười làm nũng trong ngực Đường Thư Nghi, nói: "Con thấy Tạ tỷ tỷ rất tốt, nếu như vì Nhị ca làm chuyện ngốc nghếch mà làm hỏng mối lương duyên tốt như vậy thì phải làm sao?"
Đường Thư Nghi véo cái cái mũi nhỏ của con bé, "Sau này Nhị ca con phải cảm ơn con."
Tiêu Ngọc Châu mỉm cười gật đầu, lúc này từ một giọng nói từ bên ngoài truyền đến, "Quốc Công gia đến."
Sau đó rèm cửa được vén lên, Tiêu Hoài bước vào. Nhìn thấy mẫu nữ hai người đang cười đùa với nhau, trên mặt hắn không khỏi nở nụ cười. Tiêu Ngọc Châu nhìn thấy hắn, đứng dậy chào: "Cha."
Tiêu Hoài xua tay để con bé ngồi, sau đó hắn cũng ngồi xuống nói: "Có chuyện gì vui vẻ sao?"
Đường Thư Nghi nghĩ đến chuyện hắn đồng ý liên hôn với Tạ gia, trong lòng lại không thoải mái, nụ cười trên mặt nhạt dần, nàng nói: "Không có gì."
Nói rồi nàng nhìn xuống Tiêu Ngọc Châu nói: "Con về phòng nghỉ ngơi đi, ta có chuyện nói với cha con."
Tiêu Ngọc Châu liếc nhìn Tiêu Hoài, mím môi nói: "Con cũng có chuyện muốn nói với cha."
Con bé đứng dậy đi ra ngoài, nói: "Cha, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
Thân sắc của Tiêu Hoài hơi sững lại, nhưng vẫn thuận theo đứng dậy đi theo con bé ra khỏi phòng, hai cha con đứng dưới mái hiên. Tiết trời mùa đông luôn có rất nhiều gió. Tiêu Hoài đứng ở nơi đầu gió, chắn gió lạnh cho Tiêu Ngọc Châu.
Hắn cúi đầu nhìn tiểu nha đầu trước mặt, thanh âm mang theo ý cười nói: "Muốn nói gì với ta?"
Tiêu Ngọc Châu nhìn xuống ngón chân của mình, trong lòng nghĩ đến mấy năm trước, mẫu thân vì tưởng niệm cha mà u buồn không vui, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Hoài nói: "Cha, cha.... có người khác sao? "
Tiêu Hoài không ngờ con bé vừa mở miệng lại hỏi cái này, sững sờ một lát. Nhưng còn chưa đợi hắn mở miệng nói chuyện, lại nghe tiểu nha đầu nói: "Nếu người có người khác, cứ nói trực tiếp với nương, với con, với ca ca của con, không cần cố ý lạnh nhạt với nương như vậy."
Nói rồi nước mắt con bé tuôn rơi, nhưng con bé vẫn quật cường giơ tay lên lau đi, nói: "Người là phụ thân của bọn con, người yêu người khác, con và ca ca phận làm con cái, không thể ngăn cản. Nhưng mà, cho dù mẫu thân hoà ly với người, nữ tử kia cũng không thể làm chính thất. Con không đồng ý, hai ca ca của con cũng không đồng ý."
Hai câu nói cuối cùng, Tiêu Ngọc Châu nói rất dứt khoát. Con bé cảm thấy, mẫu thân bây giờ hẳn là không thể dung thứ chuyện phụ thân có nữ tử khác, nếu như phụ thân thật sự có nữ tử khác, nương sẽ chọn hoà ly. Nhưng cho dù có hoà ly, nữ nhân kia cũng đừng mơ tưởng chiếm lấy địa vị của mẫu thân ở trong phủ.
Còn Tiêu Hoài thì chấn kinh, đây là cái gì với cái gì chứ? Hơn nữa, đây là lời mà một nữ hài tử mười tuổi có thể nói ra sao?
Hắn cau mày, sắp xếp lại ngôn ngữ, nói: "Vi phụ không có nữ tử khác, ta cũng không cố ý lạnh nhạt với nương con, hai ngày nay ta bận rộn chuyện công vụ."
Tiêu Ngọc Châu nửa tin nửa ngờ với lời nói hắn, nói: "Thật sao? "
Đôi mắt tiểu nha đầu nhỏ đỏ hoe, trên lông mi có dính nước mắt, Tiêu Hoài thấy vậy, trái tim vừa mềm nhũn vừa khó chịu, hắn duỗi tay kéo lại áo choàng giúp con bé, nói: "Thật. Bên ngoài lạnh mau về phòng đi."
"Thật sao?" Tiêu Ngọc Châu vẫn không tin lắm.
Lần này giọng điệu của Tiêu Hoài rất nghiêm túc: "Là thật."