Tiêu Hoài bị Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Thần liên tiếp "hẹn nói chuyện", không biết nên khóc hay cười, có chút bất lực. Trở lại thư phòng, hắn lười nhác ngả người xuống chiếc ghế rộng, cau mày tự hỏi nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Sau khi trở thành Tiêu Hoài, hắn cũng chỉ có thể ở những lúc không có người mới có thể tùy ý như vậy.
Hắn muốn thành thật khai báo với Đường Thư Nghi, nhưng hắn sợ Đường Thư Nghi không muốn. Loại chuyện vừa thần kỳ lại phản quy tắc như xuyên không này, người bình thường đều không muốn người khác biết, trừ khi vô cùng tin tưởng người kia. Hiển nhiên, bây giờ hắn và Đường Thư Nghi vẫn còn là người xa lạ.
Nhưng, nếu không thành thật khai báo, bây giờ đã có hai hài tử "hẹn nói chuyện" với hắn rồi, đứa thứ ba rất nhanh sẽ đến. Hơn nữa, nếu quan hệ giữa hắn và Đường Thư Nghi tiếp tục như thế này, còn không biết ba hài tử kia sẽ làm ra chuyện gì?
Bây giờ đã bị hoài nghi có bệnh, có ngoại thất, về sau liệu có bị bức hoà ly? Ngày hôm nay nhìn dáng vẻ Tiêu Ngọc Châu khi nói đến chuyện hoà ly, không có tia do dự hay lưỡng lự, loại chuyện này đến khi đó rất có khả năng sẽ xảy ra.
Tiêu Hoài dựa lưng vào ghế, thở dài một hơi, thật là tiến thoái lưỡng nan!
Tuy nhiên, dù khó khăn đến đâu, đêm nay hắn vẫn phải nghỉ ngơi trong thư phòng. Kết quả nên đến vẫn đến, ngày hôm sau hắn ngủ dậy mở cửa ra liền thấy Nhị nhi tử Tiêu Ngọc Minh, tay cầm trường đao đứng chờ ở cửa.
Tiêu Hoài: ".... Con đây là muốn làm gì?"
Tiêu Ngọc Minh lạnh lùng nhìn hắn: "Ngài nói, ngài giấu nữ tử kia ở đâu?"
Tiêu Hoài: "........"
Thật sự cái gì cũng không muốn nói.
Hắn không muốn nói chuyện, Tiêu Ngọc Minh coi như hắn ngầm thừa nhận, hắn liền nói: "Cha, con nói cho cha biết, cho dù nương con hoà ly với người, nữ tử kia cũng đừng mơ bước vào phủ."
Tiêu Hoài khẽ hít một hơi thật sâu nói: "Con dựa vào đâu cho rằng ta có ngoại thất?"
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Thần còn biết hỏi hắn một chút, đứa này thì hay rồi, trực tiếp kết án hắn. Hơn nữa, nghe xem, vừa mở miệng đã nói hai từ hoà ly. Mẫu thân bọn nó còn chưa nói gì đâu.
Tiêu Ngọc Minh lúc này căn bản đã nhận định hắn có ngoại thất, trong mắt hiện lên sự thất vọng và tức giận, hắn nói: "Sự tưởng niệm của mẫu thân và ba huynh muội bọn con mấy năm nay, đúng là uổng phí rồi."
Lúc này Tiêu Hoài không muốn nói chuyện, hắn liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Minh, xoay người đi vào phòng, lúc đi ra trong tay hắn cũng cầm một thanh trường đao, Yển Nguyệt trường đao của hắn.
"Đánh một trận rồi nói đi." Hắn nói.
Bàn tay cầm đao của Tiêu Ngọc Minh siết chặt, sau đó bước vài bước về bên trái, đứng ở giữa viện. Tiêu Hoài cũng đi tới, nói: "Con đánh trước đi."
Tiêu Ngọc Minh mím môi, sau đó cầm đao chém về phía Tiêu Hoài, Tiêu Hoài không trốn, giơ đao lên tiếp, hai phụ tử bắt đầu ta một chiêu ngươi một chiêu.
Bây giờ nếu có người hiểu võ đứng xem, vừa liếc mắt liền biết Tiêu Ngọc Minh rơi vào thế yếu, mà Tiêu Hoài căn bản không dùng hết lực.
Khi Lý Thừa Duẫn còn là Vương gia, mặc dù mỗi ngày chỉ biết đọc sách viết chữ, ngâm thơ làm phú, nhưng cũng không hề bỏ bê phương diện võ thuật. Sau khi hắn trở thành Tiêu Hoài, mặc dù trong đầu không có ký ức của Tiêu Hoài, nhưng ký ức cơ bắp của thân thể thì vẫn còn đó.
Những chiêu thức của Tiêu Hoài dường như đã khắc sâu trong cơ thể, sau khi hắn mò mẫm một đoạn thời gian, hắn cũng học được bảy tám phần chiêu thức của Tiêu Hoài, cộng thêm những chiêu thức hắn đã học được trước đó, hai bộ chiêu thức dung hợp lại, uy lực còn lớn hơn trước.
Cho dù Tiêu Ngọc Minh có tiến bộ hơn trước rất nhiều, cũng không thể so sánh với Tiêu Hoài hiện tại. Không lâu sau, Tiêu Hoài phản công, hất văng con đao của Tiêu Ngọc Minh ra ngoài, sau đó con đao xoay ngang lại, đặt lên trên cổ Tiêu Ngọc Minh.