Đường Thư Nghi hít sâu một hơi, tên của Hoàng đế còn không phải là Lý Thừa Ý sao. Nàng nhìn khoảng không hư vô một hồi, sau đó nói: "Vương gia nhất định phải trả thù đúng không?"
Tiêu Hoài biết nàng đang đề phòng cái gì, nói: "Cho dù là Tiêu Hoài thật, Lý Thừa Ý sẽ buông tha cho hắn sao?"
Đường Thư Nghi không lên tiếng, Tiêu Hoài tự mình trả lời, hắn nói: "Không thể, Lý Thừa Ý sẽ cố hết sức giết hắn. Đến lúc đó sẽ thế nào? Hắn sẽ làm ra chuyện giống như ta."
Đường Thư Nghi quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng, "Những gì ngài nói là hắn vẫn còn sống, nhưng thực tế hắn đã chết. Không có hắn, ta vẫn có thể dạy ba hài tử trở thành tài, có thể khiến phủ Vĩnh Ninh hầu sừng sững không ngã. Nhưng bây giờ ngài đến đây, mọi thứ đều thay đổi."
Tiêu Hoài mím chặt môi không nói, hắn không lên tiếng, Đường Thư Nghi nhìn hắn, gằn từng chữ từng chữ một: "Vương gia, ngài đối với ta và ba hài tử mà nói, là một rắc rối."
Tiêu Hoài tiếp tục trầm mặc không nói, Đường Thư Nghi cũng không nói gì nữa. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, trong thân thể Tiêu Hoài lại chứa đựng linh hồn của Tiêu Dao Vương, mà còn là linh hồn Tiêu Dao Vương bị Hoàng đế hại chết.
Nếu là người bình thường, một người không có thù oán với Hoàng đế, nếu hắn không có địch ý với nàng và ba hài tử, nàng còn có thế tiếp nhận, cùng lắm thì sống những ngày tháng nước sông không phạm nước giếng là được.
Nhưng Tiêu Dao vương, người có thù oán với Hoàng đế thì khác, hắn chắc chắn sẽ tìm cách báo thù Hoàng đế. Cho dù Hoàng đế hiện tại có bất tài đến đâu, y cũng là Hoàng đế, một Hoàng đế nắm giữ hoàng quyền. Chiến đấu chống lại y, chỉ chút sơ suất thôi thì sẽ chết không chỗ chôn thân.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh như thể cả không khí cũng ngưng đọng lại.
Qua một lúc lâu, Tiêu Hoài nói: "Ta hiểu nỗi lo của phu nhân, nhưng ta đã trở thành Tiêu Hoài, không có cách nào thay đổi. Nhưng mà, tai đảm bảo với phu nhân, điều kiện tiên quyết khi ta làm tất cả mọi chuyện chính là sẽ không ảnh hưởng đến phu nhân và ba hài tử. Ta sẽ cố hết sức mình, phấn đấu giành lấy một tương lai tốt hơn cho phu nhân và ba hài tử."
Đối với những lời hắn nói, Đường Thư Nghi lấy trầm mặc làm trả lời. Tiêu Hoài nói rất nghiêm túc, Đường Thư Nghi tin rằng đây có thể là những lời xuất phát từ nội tâm của hắn, nhưng có một từ gọi là bất đắc dĩ, còn có một từ gọi là ngộ thương.
Đang ở bên bờ vực nguy hiểm, không khỏi bị cuốn vào nguy hiểm, cho dù Tiêu Hoài có đưa ra lời bảo đảm lớn đến đâu, Đường Thư Nghi cũng không hoàn toàn an tâm được.
"Bí mật giữa chúng ta, chỉ nên chỉ có hai người chúng ta biết." Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Hoài nói.
Thái phi hẳn là biết Tiêu Hoài này không phải là Tiêu Hoài.
Tiêu Hoài rất nghiêm túc nhìn nàng nói: "Đương nhiên, sẽ không có người thứ ba nào biết bí mật của phu nhân."
"Ta tin Vương gia." Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Hoài chắp tay, "Cảm tạ phu nhân tín nhiệm."
"Quốc Công gia cùng Ngọc Thần đi bái phòng sư phụ của nó trước đi." Đường Thư Nghi lại nói.
"Được." Tiêu Hoài đứng dậy gật đầu với Đường Thư Nghi, sau đó bước ra ngoài.
Đường Thư Nghi dựa vào ghế gấm, thở dài bất lực. Giống như Tiêu Hoài đã nói, hắn đã là Tiêu Hoài rồi, không có cách nào thay đổi. Hơn nữa thân phận của hai người bọn họ, không muốn trói buộc thì cũng phải trói buộc, trừ phi nàng thật sự muốn hoà ly. Nhưng có ba hài tử, nếu không đến bước vạn bất đắc dĩ nàng sẽ không làm như vậy.
Thật ra, cho dù Tiêu Dao vương không trở thành Tiêu Hoài, cho dù trên thế giới này cũng không có người tên Tiêu Hoài này nữa, cả nhà bọn họ cũng phải chống lại Hoàng đế. Giống như lúc trước, Hoàng đế đã có ý tưởng giết chết Tiêu Ngọc Minh.
Những lời nàng vừa nói với Tiêu Hoài, chẳng qua chỉ là muốn tiên hạ thủ vi cường, muốn chiếm thế chủ động trong cuộc thương lượng mà thôi. Chỉ là không ngờ tới, Tiêu Hoài căn bản không hề có ý định mặc cả với nàng.