Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 551 - Chương 551. Hắn Thật Sự Không Muốn Nhìn Thấy Tiêu Hoài 1

Chương 551. Hắn thật sự không muốn nhìn thấy Tiêu Hoài 1 Chương 551. Hắn thật sự không muốn nhìn thấy Tiêu Hoài 1

Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Thần Phương phủ, đến cửa liền thấy nhi tử của Phương đại nho đứng nghênh đón ở cửa. Thấy hai người xuống xe ngựa, nhi tử Phương đại nho mỉm cười đi tới hành lễ với Tiêu Hoài.

Đối nhân xử thế, chỉ cần không phải là người đặc biệt cổ hủ, căn bản đều hiểu. Tiêu Hoài đánh hạ Nhu Lợi quốc, cùng với sự tăng lên về thực lực của Tây Bắc quân, danh vọng cũng càng thêm ổn định. Cộng thêm mối quan hệ của phủ Định Quốc Công ở trong triều, Tiêu Hoài ở Thượng Kinh có thể coi là củ khoai nóng bỏng tay.

Mặc dù Hoàng đế kiêng kị hắn, nhưng hiện tại hắn có công lao trên người, không bị Hoàng đế tóm được điểm yếu, Hoàng đế muốn giết hắn cũng không tìm ra lý do. Các triều thần hiểu rõ điều này, hơn nữa, Hoàng đế càng ngày càng già đi, thấy thân thể ngày càng xấu đi, không ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.

Cho nên, triều thần vẫn rất sẵn lòng kết bạn với Tiêu Hoài. Mặc dù Phương đại nho nghiên cứu học vấn, nhưng chỉ cần ông ấy còn ở trần thế, nếu muốn cho chính mình và gia tộc ngày càng tốt hơn, thì không thể nào hoàn toàn từ bỏ quyền thế. Biết hôm nay Tiêu Hoài sẽ đến, Phương đại nho liền bảo nhi tử ông ấy đứng đón ở cửa từ sớm.

Hàn huyên vài câu, Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Thần đi theo nhi tử của Phương đại nho vào tiền sảnh, Phương đại nho đang ở đó đợi bọn họ. Gặp mặt lại hàn huyên một hồi, sau đó Phương đại nho bắt đầu kiểm tra kiến thức của Tiêu Ngọc Thần. Hỏi vài câu, Tiêu Ngọc Thần đều trả lời lưu loát, hơn nữa còn có điều lý giải.

Phương đại nho nghe xong ha ha cười lớn nói: "Kỳ thi xuân sang năm hẳn là không có vấn đề, về phần lấy được danh hiệu gì, còn phải xem… vận khí."

Nếu thành tích của Tiêu Ngọc Thần tốt, kết quả cuối cùng của kỳ thi đình như thế nào, còn phải xem ý tứ của Hoàng thượng.

"Đệ tử cố gắng hết sức." Tiêu Ngọc Thần nói.

Kể từ khi biết phụ thân mình không chết, cả người hắn nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Trước đây, mục tiêu hắn tự đặt ra là nhất định phải thi đậu tiến sĩ, hơn nữa thứ hạng không thể thấp.

Nếu như phụ thân mất, mặc dù hắn có thể kế thừa tước vị, nhưng tước vị không bằng quyền thế. Chỉ khi hắn đủ tài mới có chỗ đứng trong triều đình sau này.

Nhưng bây giờ phụ thân chưa chết, giống như mẫu thân nói, khoa cử đối với hắn mà nói chỉ như thêu hoa trên gấm. Hắn cố hết sức mình nỗ lực đọc sách đi thi, còn việc kết quả thế nào, hắn cũng không còn lo lắng như trước.

Không thể không nói, đây đúng là sự khác biệt giữa có một người cha tốt và không có cha.

Ở nhà Phương đại nho một lúc, Tiêu Hoài dẫn theo Tiêu Ngọc Thần nói cáo từ, sau đó hai người lại đến Tề phủ. Thật ra Tiêu Hoài cảm thấy khá kỳ lạ, Tề Lương Sinh lúc trước và Tiêu Hoài rất không hợp nhau, tại sao sau này hắn lại nhận Tiêu Ngọc Thần làm đệ tử? Hắn cũng không cho rằng đây là do Đường Quốc Công ảnh hưởng, dù sao Tiêu Ngọc Thần cũng đã có một vị danh sư là Phương đại nho.

Đúng lúc này, Tiêu Ngọc Thần đột nhiên nói: "Tiên sinh ngài ấy thật ra rất tốt."

Hắn biết trước kia Tiêu Hoài và Tề Lương Sinh không hợp nhau, hắn sợ bây giờ cũng sẽ như vậy. Hắn vô cùng lo lắng, lát nữa hai người gặp nhau, lại lạnh mặt nói chuyện.

Tiêu Hoài liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Trước kia giữa vi phụ và Tề đại nhân có chút bất hòa, làm sao hắn lại nhận con làm đệ tử?"

"Là do mẫu thân sắp xếp." Tiêu Ngọc Thần nói: "Mẫu thân cảm thấy con vẫn nên có một vị lão sư có kinh nghiệm khoa cử, về sau vào triều có thể dẫn đường cho con, nên đã dạy dỗ nhi tử của tiên sinh, sau đó lại nhắc đến chuyện mong tiên sinh thu con làm đệ tử."

Tiêu Hoài nghe xong thở dài một tiếng nói: "Mẫu thân con dụng tâm lương khổ!"

Bình Luận (0)
Comment