Túc thân vương đã hơn tám mươi tuổi, tuổi già sức yếu. Giờ khắc này ông ta dựa vào tháp, bên cạnh ông ta là một người nữ nhân xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi.
Mấy ngày nay Túc thân vương bị nhiễm phong hàn, uống thuốc xong bệnh cũng gần khỏi, nhưng vẫn còn ho nhẹ. Nghe nữ nhân xinh đẹp nói chuyện, ông ta lại bắt đầu ho.
Nữ nhân xinh đẹp vội vàng lấy khăn tay đưa lên miệng ông ta, nhìn Túc thân vương nhổ đờm trong miệng vào chiếc tay trong tay, mặt không đổi sắc cuộn tròn chiếc khăn ném cái xô bên cạnh. Lại đem trà đưa đến bên miệng Túc thân vương, để ông ta súc miệng, sau đó cầm một bô súc miệng ra, để Túc thân vương nhổ nước súc miệng vào, lại lấy khăn tay lau vết nước ở khóe miệng.
Thật sự là hầu hạ đến mức không thể tỉ mỉ hơn.
Túc thân vương được hầu hạ rất thoải mái, bàn tay già nua vỗ vỗ cánh tay của nữ nhân nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ coi trọng chuyện hôn sự của Huệ Tâm."
Lý Huệ Tâm, là nữ nhi có được khi Túc thân vương về già, năm nay mười lăm tuổi, rất được ông ta chiều chuộng. Mặc dù là thứ nữ, nhưng Túc thân vương cũng xin phong nàng ta làm quận chúa, nhưng không có đất phong.
Nữ nhân xinh đẹp cũng chính là Vinh di nương, tiểu thiếp thứ mười chín của Túc thân vương, nghe Túc thân vương nói vậy thì mỉm cười nói: "Nô gia biết Vương gia thương Huệ Tâm nhất, chỉ là ....."
Vinh di nương muốn nói lại thôi, Túc thân vương thấy vậy thì cau mày: "Có chuyện cứ nói ra đi."
Vinh di nương với mặt khó xử: "Chỉ là nha đầu Huệ Tâm thích thế tử của Định Quốc Công. Ngài cũng biết, diện mạo của thế tử Định Quốc Công kia, ở Thượng Kinh có biết bao cô nương đều ngưỡng mộ trong lòng. Chúng ta lại rất ít qua lại với phủ Định Quốc Công, mời bà mối qua nói chuyện, chưa chắc đã tranh lại người khác. Cho nên... Cho nên nô gia nghĩ, nếu không Vương gia đi nói với Hoàng thượng, nhờ Hoàng thượng ban hôn cho hai đứa."
Túc thân vương nghe nàng ta nói vậy, lông mày nhíu lại, "Thế tử Định Quốc Công không được."
Ông ta biết suy nghĩ của Hoàng đế, Hoàng đế lúc này một lòng một dạ giết Tiêu Hoài, chỉ là không tìm được lý do mà thôi. Nhưng Hoàng đế nắm quyền sinh sát trong tay, chỉ cần muốn giết một thần tử, có vô số cách thực hiện.
Cho nên, ông ta không thể để nữ nhi yêu quý của mìn gả vào phủ Định Quốc Công.
"Tại sao không được chứ?" Vinh di nương hỏi.
"Đừng hỏi, không được là không được." Túc thân vương không kiên nhẫn nói.
"Con phải gả cho Tiêu thế tử."
Một giọng nói của nữ hài nhi truyền đến, sau đó Huệ Tâm quận chúa chạy tới, bổ nhào đến bên người Túc thân vương, nũng nịu nói: "Phụ vương, con muốn gả cho Tiêu thế tử, ngài nhờ Hoàng thượng ban hôn có được hay không."
Túc thân vương bất lực nói: "Thượng Kinh này ngoại trừ Tiêu Ngọc Thần ra, con nhìn trúng ai phụ vương đều thành toàn cho con được không?"
"Con không cần, con chỉ thích Tiêu thế tử thôi, con nhất định phải gả cho chàng ấy."
Huệ Tâm quận chúa là nữ nhi sinh ra khi Túc thân vương tầm tuổi sáu mươi. Ở trình độ nào đó, nữ nhi này đại diện cho sự uy nghiêm không đổ của Túc thân vương, cho nên ông ta chiều chuộng nữ nhi này gần như là muốn gì được nấy.
Nhưng lần này, Túc thân vương lại không đồng ý. Vẻ mặt ông ta nghiêm túc nói: "Huệ Tâm, đừng làm loạn."
Nói xong, ông ta dịu mặt lại nói: "Phụ vương đáp ứng con, ngoại trừ Tiêu Ngọc Thần ra, những công tử ở Thượng Kinh tuỳ con chọn, chỉ cần con thích, phụ vương sẽ đến chỗ Hoàng thượng cầu ban hôn cho con."
"Con chỉ muốn gả cho Tiêu Ngọc Thần." Huệ Tâm nói, từ trong tay áo lấy ra một con dao găm, đặt lên cổ, nhìn Túc thân vương nói: "Phụ vương, nếu người không đồng ý với con, xin Hoàng thượng ban hôn cho con và Tiêu Ngọc Thần, con chết cho người xem. Dù sao không thể gả cho chàng ấy, cũng chẳng khác gì chết."