Xổ nho 2
Uống một ngụm trà để che đi ý cười trên mặt, nàng lại nhìn Tiêu Ngọc Châu nói: “Ý của đại ca con là chuyện Tiêu Thanh Vũ dùng một món lợi nhỏ như trâm hoa để lôi kéo lòng người khiến mọi người cô lập con là hành vi của tiểu nhân, lại còn là loại hạ đẳng nhất.”
Tiêu Ngọc Châu vẫn giữ vẻ mặt ngờ nghệch, Đường Thư Nghi lại giải thích: “Nếu bản thân Tiêu Thanh Vũ đủ ưu tú thì cần gì phải dùng lợi ích nhỏ để mua chuộc lòng người? Ngoài ra những người bị món lợi nhỏ này lôi kéo phần lớn đều là người ý chí không kiên định, ham lợi nhỏ, người như vậy không thể kết giao. Hôm nay chỉ là một chiếc trâm hoa mà bọn chúng đã cô lập con, ngày mai được thứ gì đó quý trọng hơn, có khi nào bọn chúng sẽ ra tay hại người không?”
Tiêu Ngọc Châu nghe xong, cắn chặt răng nói: “Sau này con không chơi với bọn họ nữa.”
Đường Thư Nghi gật đầu: “Kết giao bằng hữu thì phải chọn người có cùng chung sở thích và cùng có những quan điểm, nguyên tắc tương đồng.”
Nếu nói là tam quan nhất quán e là tiểu nha đầu kia sẽ không hiểu. Tuy nàng đã nói như vậy mà trông con bé có vẻ vẫn cái hiểu cái không, Đường Thư Nghi sờ đầu nó nói: “Không hiểu cũng không sao, sau này nương sẽ từ từ nói với con.”
Tiêu Ngọc Thần nghe Đường Thư Nghi giải thích thì vô cùng bội phục, bèn mở miệng nói: “Vẫn là mẫu thân giải thích dễ hiểu.”
Đường Thư Nghi nghĩ đến màn khoe chữ ban nãy thì lại buồn cười: “Muội muội con chưa đọc được quá nhiều sách, nói có sách, mách có chứng nó sẽ không hiểu.”
Tiêu Ngọc Châu nghe Đường Thư Nghi nói mình đọc ít sách thì lại phồng má, Đường Thư Nghi lại sờ đầu con bé: “Ngọc Châu nhà ta đọc ít sách là do tuổi còn nhỏ, sau này mỗi ngày đọc nhiều sách hơn một chút, nói không chừng tới lúc con lớn như đại ca thì đã đọc được nhiều sách hơn nó rồi.”
Tiểu nha đầu nghe xong thì rất vui vẻ, nhếch môi cười, Tiêu Ngọc Thần vo cùng bất đắc dĩ.
“Ngọc Thần, con cũng chọn vải đi.” Đường Thư Nghi nói sang chuyện khác.
Tiêu Ngọc Thần không tùy tiện giống Tiêu Ngọc Minh, dáng vẻ vô cùng tập trung. Hắn đứng dậy bước sang đó, đưa tay về phía khúc gấm Tứ Xuyên có màu trắng như trăng lưỡi liềm, nhưng còn chưa đụng tới đã rụt tay về. Hắn nhớ lại lời Tiêu Ngọc Minh nói khi nãy, y phục màu trắng rất ủy mị.
Đường Thư Nghi nhìn động tác của hắn, cũng nhớ lại lời của Tiêu Ngọc Minh, cười ha ha, Tiêu Ngọc Châu bên cạnh nàng cũng cười toe toét. Tiêu Ngọc Thần xấu hổ đỏ mặt, chỉ đành nói với Đường Thư Nghi còn đang cười tươi: “Mẫu thân cũng chọn giúp con đi.”
Đường Thư Nghi ngưng cười, cầm mấy khúc vải ướm lên người hắn: “Mấy khúc này đi.”
Sau đó nàng lại nhìn về phía đống da lông kia, Tiêu Hoài là đại tướng quân, thân thủ tất nhiên không tồi, hắn lại thích đi săn nên trong nhà có không ít da lông. Lông cáo, lông chồn, da sói, da hưu, cái gì cũng có.
“Lấy mấy tấm lông chồn làm áo choàng cho Quốc công gia.” Đường Thư Nghi cầm mấy tấm da dê đen, lại lấy thêm hai tấm da sói rồi nói: “Lấy hai thứ này làm cho Quốc công gia một đôi giày.”
Quốc công gia trong miệng nàng tất nhiên là Đường quốc công.
Tình cảm giữa người với người thôi, Đường quốc công lúc nào cũng suy nghĩ cho nàng và ba hài tử, nàng cũng nên có qua có lại.
Lại chọn thêm mấy tấm da lông làm áo choàng cho mình và ba hài tử, Đường Thư Nghi sai người dọn nguyên liệu đi, sau đó nói với Tiêu Ngọc Thần: “Mấy ngày nữa là tiệc mừng thọ của lão phu nhân Tề phủ, chúng ta đang trong hiếu kỳ nên không thể tham gia yến hội, ngày mai con cầm một ít lễ vật tới Tề phủ một chuyến, tặng lễ mừng thọ cho Tề lão phu nhân.”
Tiêu Ngọc Thần gật đầu đáp lại, Đường Thư Nghi lại nói: “Tuy lúc trước quan hệ của phụ thân con và Tề thượng thư có chút quanh co, nhưng hai người bọn họ cũng không có thâm thù đại hận gì. Tề thượng thư và mấy cữu cữu có con là người đồng quan điểm, chúng ta cũng không thể xa cách.”
Tiêu Ngọc Thần nghiêm túc gật đầu: “Nhi tử đã hiểu.”
Hiện tại hoàng đế đã già, cái gọi là đồng quan điểm chính là việc bọn họ hướng về hoàng tử nào hoặc là bảo trì trung lập. Nhưng bọn họ nghiêng về hoàng tử nào cũng được, trung lập cũng tốt, chỉ cần đối lập với nhị hoàng tử là được.
Lúc trước tâm tư của Tiêu Ngọc Thần luôn đặt trên việc đọc sách và trên người Liễu Bích Cầm, đối với việc triều đình và những việc linh tinh khác đều không hiểu biết, nhưng mấy ngày nay hắn đã dần dần tiếp xúc với những việc này, cũng biết rõ việc ai làm hoàng đế cũng được, chỉ có nhị hoàng tử là không được.
Hiện tại Tề Lương Sinh và phủ Quốc công có cùng lập trường, nói cách khác hắn cũng không thuộc phe nhị hoàng tử, có thể giao hảo được.