Lý Cảnh Tập rời đi, Tiêu Ngọc Châu lấy ra một ít điểm tâm trong hộp thức ăn, nhờ Thuý Vân đưa cho Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh, lấy một miếng lục đậu hoàng mà Đường Thư Nghi thích, đưa cho nàng, sau đó nhìn Tiêu Hoài hỏi: "Cha, người ăn cái nào?"
Tiêu Hoài hạ mắt xuống, nhìn hộp thức ăn trong tay con bé, vươn tay lấy ra một miếng điểm tâm xốp giòn từ bên trong ra, nói: "Ta ăn cái này."
"Thái phi chưa từng làm loại điểm tâm này bao giờ." Tiêu Ngọc Châu nói.
Tiêu Hoài ừm một tiếng, Đường Thư Nghi nghĩ loại điểm tâm này hẳn là Thái phi đặc biệt làm cho hắn, liền nói với Tiêu Ngọc Châu: "Mau ăn đi, để lát nữa lại lạnh."
Tiêu Ngọc Châu nghe xong, vội vàng đưa chiếc điểm tâm yêu thích của mình lên miệng cắn một miếng, sau đó đôi mắt mắt sáng lên, quá ngon rồi.
Còn Tiêu Hoài nhai miếng điểm tâm trong miệng, hương vị quen thuộc tràn ngập khắp khoang miệng, trong lòng cảm khái muôn phần. Hắn thật sự rất biết ơn Tiêu Hoài nguyên bản, nếu không trở thành hắn, hắn cũng không thể sống lại, không thể gặp lại mẫu phi của mình, cũng không thể ăn điểm tâm do mẫu phi tự tay làm.
Thậm chí rất nhiều lần hắn đều cảm thấy áy náy, hắn không biết nếu không phải linh hồn của hắn nhập vào thân thể của Tiêu Hoài, Tiêu Hoài sẽ không chết hay không.
Chiếc xe di chuyển hơn nửa canh giờ liền đến Sùng Quang tự. Sau khi Đường Thư Nghi bọn họ xuống xe, liền nhìn thấy xe ngựa của Thái phi cách đó không xa. Đường Thư Nghi dẫn ba hài tử qua, Tiêu Hoài cũng đi theo bên cạnh.
Đi tới trước xe ngựa, rèm xe ngựa mở ra, Thái phi cúi người xuống xe ngựa. Đường Thư Nghi bước lên phía trước đỡ bà ấy, sau đó dẫn ba hài tử đến thỉnh an bà ấy. Thái phi xua tay: "Ở bên ngoài, không cần khách khí như vậy."
Lúc này, Tiêu Hoài đi lên phía trước, chắp tay hành lễ với Thái phi: "Thỉnh an Thái phi."
Mũi Thái phi có chút đau xót, bà ấy kìm nước mắt lại nói: "Định Quốc công miễn lễ."
Tiêu Hoài đứng dậy, Thái phi nhìn Đường Thư Nghi nói: "Lên núi thôi."
"Vâng." Đường Thư Nghi nhìn trái nhìn phải, hỏi Thái phi: "Nếu không ngài ngồi kiệu đi?"
Thái phi xua tay: "Không cần, thân thể ta vẫn còn khoẻ mạnh."
Nghe bà ấy nói như vậy, Đường Thư Nghi không nói gì thêm, đoàn người đi lên núi. Mặc dù lần dâng hương này chủ yếu là để Thái phi gặp Tiêu Hoài, nhưng Đường Thư Nghi cũng là thật sự muốn dâng hương.
Lúc trước nàng đã thắp một ngọn trường minh đăng cho "Đường Thư Nghi" tiền thân, lâu rồi không đến, muốn tới xem thử. Mà Tiêu Hoài cùng nàng tiến vào Trường Minh điện, đồng thời cũng thắp lên một ngọn trường minh đăng, hắn thắp cho Tiêu Hoài.
Đường Thư Nghi nhìn hắn cung kính tự mình thêm dầu vào đèn, tự tay châm bấc, sau đó trầm mặc đứng trước trường minh đăng. Hắn hẳn là đang nói chuyện với Tiêu Hoài đã chết.
Đường Thư Nghi cảm thấy, cuộc đời của nàng và Lý Thừa Doãn thật sự nơi chốn lộ vẻ nguy hiểm lại ly kỳ. Hai người khả năng vốn dĩ vĩnh viễn không có chút giao nhau nào, cứ như vậy mà mượn cơ thể của người khác, trở thành "phu thê".
Hai người nói xong những lời muốn nói ở trong lòng, liền cùng nhau rời khỏi Trường Minh điện, ai cũng không hỏi đối phương thắp trường minh đăng cho ai.
"Ta muốn đến hậu viện nghỉ ngơi, Quốc Công gia có đi không?" Đường Thư Nghi hỏi.
Bây giờ Thái phi hẳn là đang ở hậu viện.
"Được, chúng ta cùng đi." Tiêu Hoài nói.
Hai người cùng nhau đến hậu viện, nhưng mới đi được vài bước liền thấy một đoàn người từ phía đối diện đi tới, cẩn thận nhìn kỹ, Đường Thư Nghi nhận ra, là đại phu nhân phủ An Nguyên Hầu, bên cạnh còn có trưởng nữ của nàng ấy - Tống đại tiểu thư. Lúc trước Võ Dương bá phu nhân còn nói với nàng, muốn giới thiệu Tống đại tiểu thư này với Tiêu Ngọc Thần.