Bên này, Đường Thư Nghi dẫn Thuý Trúc Thuý Vân đến viện mà nàng an bài từ trước, nhưng chưa đi được bao xa thì một tiểu nha hoàn từ phía sau va vào nàng, Thuý Trúc Thuý Vân vội vàng đỡ nàng, Thuý Vân nhìn tiểu nha hoàn kia nói: "Ngươi đi đường không mang theo mắt à!"
Tiểu nha hoàn sợ tới mức nhanh chóng quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: "Nô tỳ.... Không phải nô tỳ không cố ý, nô tỳ muốn đi cứu Tiêu thế tử...... Không không không, ý của nô tỳ là.... là...."
Nàng ta muốn nói lại thôi, bộ dáng muốn nói nhưng không dám nói. Trong lòng Đường Thư Nghi lại một lần nữa cho Tống đại tiểu thư một dấu gạch chéo màu đỏ, ngay cả Tống đại phu nhân cũng vậy.
Muốn dùng thủ đoạn nhưng thủ đoạn quá vụng về. Tưởng nàng không biết nha hoàn này cố ý làm vậy sao?
"Không sao, ngươi mau đi làm chuyện của ngươi đi." Đường Thư Nghi bộ dáng rất dễ nói chuyện.
Nha hoàn: "........"
Ta đã nhắc tới nhi tử của ngài rồi, sao ngài không hỏi xem có chuyện gì? Ngài không hỏi, ta làm sao nói cho ngài nghe?
"Cái này.... Cái này...." Tiểu nha hoàn gấp gáp, nàng ta quỳ trên mặt đất suy nghĩ: "Định Quốc Công phu nhân, nô tỳ nghe nói Tiêu thế tử bị Huệ Tâm quận chúa quấn lấy."
Đường Thư Nghi nghe vậy thì cau mày, nhưng cũng không vội. Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đi với nhau, hơn nữa bên người còn có tùy tùng đi theo, ban ngày ban mặt, chẳng lẽ hắn còn bị một nữ tử bắt nạt sao?
"Ừ, ta biết rồi." Đường Thư Nghi nói rồi xoay người đi về phía trước, tiểu nha hoàn vẻ mặt hoang mang, tiểu thư nhà nàng ta nói không phải như thế này!
Lúc này Đường Thư Nghi đi về viện, tình cờ nhìn thấy Tiêu Hoài đi ra từ phòng của Thái phi, khi nhìn thấy nàng, Tiêu Hoài còn "giải thích": "Vừa rồi không có việc gì, nói chuyện với Thái phi một lúc."
Hắn chỉ "giải thích" tượng trưng một câu, Thái phi ở trong phòng nghe xong thì muốn ôm trán. Hai người vốn dĩ không quen biết, hơn nữa nam nữ khác biệt, tại sao vô duyên vô cớ ngồi nói chuyện với nhau?
Bà ấy đứng dậy đi ra ngoài, nhìn Đường Thư Nghi nói: "Ngươi nói chuyện với An Nguyên Hầu xong rồi?"
Đường Thư Nghi cảm thấy đôi mẫu tử này rất buồn cười, nhưng trên mặt không biểu hiện ra, nàng nói: "Vâng, cũng không nói gì nhiều, chỉ là chút chuyện nhà mà thôi."
Thái phi ừm một tiếng: "Bên ngoài lạnh, mau vào phòng đi."
Đường Thư Nghi gật đầu, sau đó nói với Tiêu Hoài: "Bên Ngọc Thần có thể gặp chút phiền toái, Quốc Công gia qua xem thế nào."
Tiêu Hoài cúi đầu, "Được."
Nói rồi hắn rời đi, Thái phi thấy phương thức hai người ở chung như vậy, yên tâm hơn một chút. Nhìn có vẻ mối quan hệ của bọn họ cũng không cứng nhắc lắm. Đối với chuyện Đường Thư Nghi sai sử nhi tử bà ấy, bà ấy không để trong lòng. Vẫn là câu nói kia, người sống trở về, chuyện khác đều không quan trọng. Hơn nữa, hài tử gặp phiền phức, hắn làm cha cũng nên qua xem thử.
"Có chuyện gì?" Thái phi hỏi.
Đường Thư Nghi đỡ cánh tay bà ấy, vừa đi vào phòng vừa kể lại chuyện vừa mới xảy ra, cuối cùng nói: "Phỏng chừng là trò tâm kế giữa mấy tiểu cô nương."
Vừa nói chuyện, hai người vừa vào phòng ngồi xuống, Thái phi nói: "Cho dù là Huệ Tâm hay là tiểu thư của An Nguyên Hầu kia, đều không được tốt lắm."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Thần phụ cũng nghĩ như vậy."
"Chuyện hôn sự của Ngọc Thần ngươi cũng đừng quá gấp gáp, phải chọn lựa kỹ càng." Thái phi nói.
Đường Thư Nghi gật đầu: "Thần phụ cũng nghĩ như vậy, đợi nó thi kỳ thi xuân xong lại nói."
"Nên như vậy." Thái phi nói, sau đó bắt đầu giải thích chuyện bà ấy và Tiêu Hoài, vừa nói chuyện với nhau, "Vừa rồi ta gặp Định Quốc Công ở trong viện, liền hỏi hắn một vài chuyện tập võ, ta thấy sư phụ dạy võ bây giờ của Cảnh Tập không được tốt lắm."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Phương diện này Quốc Công gia hiểu rõ."
"Đúng vậy." Thái phi lại nói: "Ngươi nói để Cảnh Tập tập võ với Định Quốc thì thế nào?"