Lý Huệ Tâm vừa nghe phải qua vài ngày nữa mới có thể cầu Hoàng thượng hạ chỉ, càng gấp hơn: "Phụ vương, không được! Lại qua hai ngày nữa thì muộn mất, đến lúc đó nói không chừng Tiêu thế tử đã định hôn rồi."
Túc thân vương không kiên nhẫn liếc mắt nhìn nàng ta, "Định hôn càng tốt, miễn cho con ngày ngày phát điên vì hắn."
Lý Huệ Tâm nghe ông ta nói như vậy, liền nói: "Phụ vương thật sự muốn nhìn nữ nhi chết sao?"
Trái tim Túc thân vương càng lạnh lẽo, ông ta coi như hiểu tõ, nữ nhi nàng ta chính là một con sói mắt trắng, có đối xử tốt thế nào cũng uổng công. Nghĩ xong, ông ta nói: "Được rồi, ngày mai ta đi cầu Hoàng đế, được rồi đi."
Lý Huệ Tâm vui vẻ, nàng ta hành lễ với Túc thân vương, "Nữ nhi cảm tạ phụ vương."
Túc thân vương xua tay: "Trở về đi."
Lý Huệ Tâm vui vẻ rời đi, Túc thân vương híp mắt lại. Ông ta không có tài cán gì, nhi tử ông ta sinh ra cũng vậy. Tuy nhiên, làm tông thất Hoàng gia, không có tài cán không phải là chuyện gì xấu. Nhưng không có tài cán không có nghĩa là vô dụng, ông ta phải làm Hoàng thượng cảm thấy ông ta hữu dụng, phủ Túc thân vương mới có thể đứng mãi không ngã.
Tâm bệnh lớn nhất của Hoàng thượng bây giờ là gì? Đương nhiên chính là Tiêu Hoài công lao hiển hách. Chỉ cần làm chuyện gây bất lợi cho Tiêu Hoài, Hoàng thượng liền vui vẻ, sẽ cảm thấy ông ta hữu dụng.
Ngày hôm sau, ăn sáng xong, Túc thân vương ngồi lên kiệu đến Hoàng cùng. Đến cửa ngự thư phòng, tiểu thái giám lập tức mỉm cười hành lễ: "Thỉnh an Túc thân vương."
Túc thân vương ừm một tiếng: "Hoàng thượng có ở bên trong không?"
"Đang ở bên trong, nô tài đi thông báo." Tiểu thái giám quay người cẩn thận bước vào ngự thư phòng, Kiều Khang Sinh nhìn thấy hắn lặng lẽ đi tới: "Có chuyện gì vậy?"
Tiểu thái giám đáp: "Túc thân vương đến."
"Nói với Vương gia, ta lập tức bẩm báo với Hoàng thượng." Tiêu Khang Thịnh nói.
Mặc dù Túc thân vương không có năng lực, không có quyền lực trong tay, nhưng ông ta là người có bối phận cao nhất trong tông thất, Hoàng đế vẫn phải nhường ông ta hai phần thể diện. Cho nên, những người làm nô tài như bọn họ cũng rất cung kính vị lão Vương gia này.
Đi tới trước mặt Hoàng đế, Tiêu Khang Thịnh nhẹ nhàng bẩm báo: "Hoàng thượng, Túc thân vương đến, đang chờ ở bên ngoài."
Hoàng đế đặt cây bút trong tay xuống nói: "Mời vào đi."
Tiêu Khang Thịnh đi ra ngoài mời người, Hoàng đế bước ra khỏi bàn, ngồi trên ghế gấm ở bên cạnh, sau đó vặn vặn cổ. Mặc dù hôm nay không thượng triều, nhưng y vẫn dậy từ sớm, sau đó phê chuẩn tấu chương. Y đã dựa bàn xem tấu chương một canh giờ, thật sự rất đau lưng.
Nhiều khi y không muốn bận rộn mệt mỏi như vậy, nhưng y là Hoàng đế, Hoàng đế không thể lười biếng, không thể hưởng lạc, nếu không sẽ thành hôn quân. Y không muốn làm hôn quân, mỗi ngày chỉ có thể mệt nhọc như vậy.
Lúc này, Túc thân vương bước vào, đợi ông ta hành lễ với y, Hoàng đế đứng dậy đỡ ông ta ngồi xuống, nói: "Sắc mặt Hoàng thúc trông không được tốt lắm!"
Giờ khắc này cổ họng Túc thân vương có chút ngứa ngáy, nhưng ông ta không dám ho, chỉ có thể chịu đựng, sắc mặt tất nhiên không tốt.
"Mấy ngày trước nhiễm phong hàn, chỉ là bây giờ cũng đỡ hơn nhiều." Túc thân vương nói.
Hoàng đế ừm một tiếng: "Hoàng thúc phải chăm sóc thân thể cho tốt."
Túc thân vương cầm ly trong tay lên uống một ngụm trà, cơn ngứa trong cổ họng đã phai nhạt đi rất nhiều, ông ta nói: "Hoàng đế hẳn biết, Thượng Kinh có rất nhiều quyền quý đều đang tranh giành liên hôn với phủ Định Quốc Công."