Đường Thư Nghi cười nhạt, nàng chẳng hề tin lời này. Mặc dù lần trước hợp tác với Lương quý phi cũng không tồi, nhưng không đại biểu Lương quý phi không hận nàng. Dù sao cho dù là cái chết của Lương Kiện An hay là cái chết của Nhị hoàng tử, ít nhiều gì cũng đều liên quan đến bọn họ.
Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn nói, "Ma ma mời nói."
Ma ma gật đầu, sau đó nói: "Hôm qua quý phi nhận được tin tức, Túc thân vương cầu Hoàng thượng ban hôn cho Huệ Tâm quận chúa và Tiêu thế tử."
Bà ấy nói xong, căn phòng rơi vào im lặng, im lặng đến mức hít thở thôi cũng phải cẩn thận.
Mà giờ khắc này hai tay Đường Thư Nghi nắm chặt thành nắm đấm, không nghĩ tới Lý Huệ Tâm và Túc thân vương thật sự dám mơ mộng hão huyền! Một thứ nữ chẳng biết được sinh ra từ tiểu thiếp thứ bao nhiêu, mơ tưởng leo lên Đại công tử chi lan ngọc thụ nhà nàng cũng coi như thôi đi, Túc thân vương thế mà còn dám xin Hoàng đế ban hôn, cưỡng ép bọn họ cưới, thật sự cho rằng người trong hoàng thất có thể muốn gì được đó sao?
Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó nói với ma ma, "Nói với quý phi, cho dù ngài ấy nói chuyện này với ta vì có mục đích gì, ta đều cảm tạ ngài ấy."
Ma ma gật đầu: "Vâng, vậy nô tỳ xin cáo từ."
Đường Thư Nghi cúi đầu bảo Thuý Vân tiễn người đi, nàng ngồi đó cười lạnh. Có những người cứ thích tự cho mình là đúng!
"Đợi Quốc Công gia trở về phủ, mời chàng ấy đến Thế An Uyển." Đường Thư Nghi nói với Thuý Trúc.
Thuý Trúc trả lời một tiếng rồi đi ra ngoài.
...........
Trong ngự thư phòng của Hoàng cung, Hoàng đế hạ triều liền quay lại phê chuẩn tấu chương. Nhưng mới phê duyệt được vài cuốn, y liền ném qua một bên nói với Tiêu Khang Thịnh: "Ngươi nói, dùng lý do gì để ban hôn cho Huệ Tâm và Tiêu Ngọc Thần mới hợp tình hợp lý."
Kiều Khang Thịnh nghe xong, khuôn mặt nhăn lại thành bánh bao, sau khi suy nghĩ một lúc hắn nói: "Nô tỳ thật ngu đần, không nghĩ ra được."
Hoàng đế trừng mắt nhìn hắn nói: "Truyền Ngô Chính Tín đến."
Ngô Chính Tín là nhất phẩm Xu mật sứ, thân tín của Hoàng đế.
Bởi vì vừa hạ triều, Ngô Chính Tín còn chưa đi xa, một lát sau liền đi tới. Hành lễ xong, Hoàng đế bảo hắn ta ngồi xuống, sau đó liền bắt đầu im lặng. Hoàng đế đang suy nghĩ, nói thế nào mới không để người khác cảm thấy chính mình hành sự không đủ hào phòng.
Cho dù đối mặt với thân tín, y vẫn muốn để đối phương cảm thấy y là một người hành sự công bằng, khôn ngoan.
"Đinh Quốc Công lập được đại công, mặc dù trẫm đã phong thưởng rất nhiều thứ cho hắn, nhưng trẫm vẫn cảm thấy vẫn chưa đủ." Hoàng đế nói: "Hai ngày qua trẫm luôn nghĩ, không thì ban hôn cho trưởng tử của Định Quốc Công, cũng coi như thể hiện một mảnh tâm ý của trẫm."
"Hoàng thượng đúng là nhân hậu, ngài ân sủng Định Quốc Công như vậy, Định Quốc Công sau này nếu như.... chắc chắn sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ.” Ngô Chính Tín ngay lập tức nói.
Nếu như cái gì?
Tất nhiên là nếu như bất kính với Hoàng thượng, nếu như muốn tạo phản.
Ngô Chính Tín có thể là thân tín của hoàng đế, kỹ năng nịnh hót và nhìn sắc mặt tất nhiên là hạng nhất. Lại nghe hắn ta nói: "Hoàng đế ban hôn cho Tiêu thế tử và ai?"
"Ái nữ của Túc thân vương, Huệ Tâm quận chúa." Hoàng đế nói.
Ngô Chính Tín: "........"
Này quá không môn đăng hộ đối! Một người là thứ nữ do tiểu thiếp thứ mười chín sinh, một người là đích trưởng tử của siêu phẩm Quốc Công, làm sao có thể đến được với nhau!
Lại nghe Hoàng đế nói: "Mặc dù Huệ Tâm là thứ nữ, nhưng là hạt ngọc của Túc thân vương, còn được trẫm phong làm quận chúa, xét về thân phận cũng xứng với Tiêu Ngọc Thần."
"Hoàng thượng nói đúng." Ngô Chính Tín nói.
Nguyên tắc của hắn ta chính là, chỉ cần Hoàng đế nói vậy chính là đúng. Hoàng đế nói rắm thơm, hắn ta cũng sẽ phụ hoạ theo.
"Chỉ là trẫm sợ Tiêu ái khanh cho rằng Huệ Tâm là thứ nữ, không đồng ý." Hoàng đế lại nói: "Ngươi nghĩ giúp trẫm, làm sao hạ thánh chỉ này, Định Quốc Công mới không tìm ra lỗi."
Ngô Chính Tín lần nữa cạn lời, y thân là Hoàng đế, muốn hạ chỉ gì cứ trực tiếp hạ là được. Muốn ép Tiêu Hoài nhận chỉ, lại không muốn người khác nói y ép bức công thần, thật sự được tiện nghi còn khoe mẽ!