Hôm qua, Tiêu Ngọc Châu đã gửi thiếp thư cho Đường An Lạc, Tiết Oánh, cùng những vị tiểu thư mà bình thường con bé chơi khá thân thiết, lấy danh nghĩa cùng nhau nướng thịt trong viện của Hồ Quang Tạ.
Vài vị tiểu thư lúc trước đã từng ăn nướng một lần vào trời đông, cảm thấy như vậy rất thú vị. Lần này Tiêu Ngọc Châu lại mời bọn họ nướng thịt, đồng thời còn nghe nói đến lúc đó Tiêu Ngọc Thần cũng đến, vốn dĩ chỉ mời năm sáu người, kết quả lại hơn mười người đến.
Tiêu Ngọc Thần cũng hẹn một vài vị công tử tương đối quen biết đến, bọn họ vừa chơi cờ vừa trò chuyện trong vọng lâu cách nơi mấy vị tiểu thư chơi không xa. Mặc dù đang là mùa đông, nhưng trong vọng lâu nhỏ để vài chậu than đang cháy, không có chút hơi lạnh nào.
Bên phía Tiêu Ngọc Châu bọn họ cũng như vậy, hơn mười vị tiểu thư đang bận rộn nướng thịt, cả người nóng hầm hập. Bên người Tiêu Ngọc Châu có Thuý Vân Thuý Trúc đi theo, đây là do Đường Thư Nghi sắp xếp. Chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn con bé không biết xử lý, lúc đó Thuý Vân Thuý Trúc ở bên có thể giúp đỡ.
Mà hôm nay Tiêu Hoài cũng đến, chỉ chờ dọn dẹp đống lộn xộn cho Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Thần.
Đường An Lạc thấy hôm nay con bé dẫn theo Thuý Vân Thuý Trúc, liền hạ thấp giọng hỏi Tiêu Ngọc Châu: "Có phải cô cô nhìn trúng ai trong số các vị tiểu thư này, muốn định hôn cho Ngọc Thần biểu ca không?"
Tiêu Ngọc Châu lắc đầu, cũng nhỏ giọng nói với nàng ấy: "Bây giờ không tiện nói cho tỷ biết, lát nữa muội kể cho tỷ nghe. Dù sao tỷ chú ý đại ca của muội, đừng để huynh ấy bị người khác chiếm tiện nghi."
Đường An Lạc bật cười: "Huynh ấy chẳng lẽ là thiên kim tiểu thư à, còn sợ bị người khác chiếm tiện nghi."
"Tỷ còn không tin, ở đây rất nhiều người muốn chiếm tiện nghi của đại ca muội." Tiêu Ngọc Châu nói.
Đường An Lạc nghe con bé nói, nhìn về những vị tiểu thư kia, liền thấy mấy người bọn họ thỉnh thoảng đều nhìn về phía Tiêu Ngọc Thần bọn họ. Đường An Lạc không nhịn được nói: "Nương ta vẫn luôn muốn gả ta cho Ngọc Thần biểu ca, chỉ xem lực hấp dẫn ong bướm này của huynh ấy, nếu ta gả cho huynh ấy, chẳng phải bị làm cho tức đến chết rồi à."
Tiêu Ngọc Châu: "......."
Cũng không đến nỗi vậy chứ.
Đúng lúc này, Thuý Vân đi tới nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Ngọc Châu: "Tiểu thư, Huệ Tâm quận chúa đến."
Tiêu Ngọc Châu nghe nàng ấy nói, nhìn sang bên phải, thấy Lý Huệ Tâm mặc một thân đồ đỏ, trên đầu cắm vô số trang sức trân châu, được mấy nha hoàn vây quanh đi tới. Đối với cách ăn diện của nàng ta, Tiêu Ngọc Châu thật sự không dám nhìn thẳng. Này là có bao nhiêu trang sức quý giá đều cắm hết lên đầu bấy nhiêu sao?
Đợi nàng ta tiến đến gần, Tiêu Ngọc Châu hành lễ với nàng ta. Mặc dù Lý Huệ Tâm là một quận chúa không có đất phong cũng chẳng có phong hiệu, nhưng dù sao vẫn là quận chúa, phẩm cấp cao hơn Tiêu Ngọc Châu - người có đất phong cũng được phong hiệu một bậc.
Tuy nhiên, con bé mới hành lễ được một nửa, Lý Huệ Tâm đã thân thiết nắm lấy cánh tay con bé nói: "Muội muội đừng khách khí với ta."
Nếu như nàng ta đã không để mình hành lễ, Tiêu Ngọc Châu tất nhiên sẽ không để mình chịu thiệt, liền mỉm cười nói: "Tạ ơn quận chúa."
"Đã nói rồi, muội muội không cần khách khí với ta." Vừa nói, ánh mắt vừa nhìn bốn phía, đợi đến khi nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần đang ngồi ở vọng lâu đó không xa, ánh mắt nàng ta liền sáng lên.
"Sao quận chúa lại đến đây?" Tiêu Ngọc Châu hỏi.
Lý Huệ bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt khỏi Tiêu Ngọc Thần, nói: "Nghe nói hôm nay Ngọc Châu muội muội tổ chức yến hội nướng thịt ở đây, ta cũng tới góp vui."
"Vậy thì càng vui." Tiêu Ngọc Châu vừa dẫn nàng ta đến bên bếp nướng, vừa nói: "Ta thích náo nhiệt, cho nên mời rất nhiều tỷ tỷ tới chơi."