Đừng nói thời cổ đại, ngay cả ở thời hiện đại, nói một nữ hài tử không có lễ nghĩa liêm sỉ, không có giáo dưỡng đều là những lời cực kỳ nặng nề. Mà sau khi Tiêu Ngọc Thần nói ra những lời này, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Từ lâu hắn đã muốn nói những lời này với Lý Huệ Tâm, nhưng vì sự giáo dục được tiếp nhận từ nhỏ khiến hắn không cách nào thốt ra được những lời này.
Giờ khắc này, toàn bộ vọng lâu đều yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tiếng gió xung quanh, đều khiến người cảm thấy càng thêm sắc bén. Mọi người ai cũng không nghĩ tới, Tiêu Ngọc Thần lại nói ra loại lời nói như vậy. Đường tam công tử cũng bí mật giơ ngón tay cái lên với hắn.
"Tiêu thế tử, sao huynh có thể nói ta như vậy?" Lý Huệ Tâm bị những lời nói vừa rồi của Tiêu Ngọc Thần làm cho ngơ người, sau khi phản ứng lại cả người như bị thiêu đốt. Từ nhỏ đến lớn, trước giờ chưa có ai nói nàng ta như vậy, giờ khắc này nước mắt của nàng ta đã rơi xuống.
"Ngươi hết lần này đến lần khác quấn lấy ta, ta còn không thể nói ngươi sao?" Tiêu Ngọc Thần hợp tình hợp lý nói, lúc này hắn cảm thấy mình nên làm chuyện này từ lâu rồi, nếu làm sớm hơn, có lẽ sẽ không xảy ra sự việc này.
Lý Huệ Tâm không ngờ tới, hôm nay Tiêu Ngọc Thần lại dùng loại thái độ này đối xử với nàng ta. Lúc trước mặc dù Tiêu Ngọc Thần cũng không muốn nhìn thấy nàng ta, nhưng cũng mang thái độ khách khí.
Nàng ta quay đầu nhìn Tống đại tiểu thư đang đứng ở một bên xem kịch vui, tức giận đùng đùng nói: "Có phải là ngươi không, là ngươi bảo ca ca ngươi nói xấu ta trước mặt Tiêu thế tử?"
Tống đại tiểu thư: "......."
Tống đại công tử: "........"
Lúc này Tiêu Ngọc Thần lại nói: "Huệ Tâm quận chúa, ngươi đi đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt ta nữa."
Bây giờ trái tim Lý Huệ Tâm đã đau đớn đến mức chẳng còn cảm giác, đôi mắt đẫm lệ nhìn Tiêu Ngọc Thần nói: "Tiêu Ngọc Thần, ta nói cho ngươi biết, kiếp này cả hai chúng ta đều phải trói buộc với nhau, phụ vương ta đã cầu xin Hoàng đế hạ thánh chỉ ban hôn cho chúng ta. Thánh chỉ ban hôn rất nhanh sẽ đến. Tiêu thế tử, ngươi chờ thành hôn với ta đi."
Nói đến đây, Lý Huệ Tâm cảm thấy sự oán hận và buồn sầu trong lòng đã bớt đi rất nhiều, cho nên trong ngữ khí mang theo chút đắc ý.
Hai tay Tiêu Ngọc Thần nắm chặt thành nắm đấm, hàm răng nghiến chặt vào nhau, hắn thế mà bị người bức tới bước đường này. Hắn nói: "Bây giờ thánh chỉ còn chưa hạ xuống, bây giờ ta đi xuất gia hẳn là được rồi đi."
Lời nói của hắn khiến tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, ngay cả Tiêu Ngọc Châu cũng như vậy. Lúc trước bọn họ không có nói như thế này! Con bé nhìn về phía Tiêu Ngọc Thần, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, Tiêu Ngọc Châu nhất thời cũng không đoán ra, lời hắn nói là phải thật hay không.
Nhưng cho dù có là thật hay không, đều phải ngăn lại. Hơn nữa màn kịch này cũng nên đến lúc con bé xuất hiện. Chỉ thấy con bé quay đầu lại tức giận nhìn Lý Huệ Tâm, nước mắt lưng tròng nói:
"Người của Hoàng thất đều giống ngài chỉ biết bắt nạt người khác như vậy sao? Động một chút liền nói cầu thánh chỉ, Hoàng thượng là người anh minh, mới không hạ loại thánh chỉ như vậy. Ta muốn đi nói với cha ta, ngài ép ca ca ta xuất gia làm hoà thượng."
Nói rồi con bé chạy đi, Thuý Trúc Thuý Vân vội vàng đi theo, Tiêu Ngọc Thần nhìn Lý Huệ Tâm nói: "Bây giờ ta liền xuất gia, quận chúa hài lòng chưa?"
Lý Huệ Tâm có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, mọi chuyện sẽ đến bước đường này. Nàng ta mở miệng muốn nói, nhưng nhất thời lời gì cũng không nói ra được.
"Hồ nháo!" Lúc này, giọng nói của Tiêu Hoài truyền đến, mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra, liền thấy hắn dẫn theo Tiêu Ngọc Châu khuôn mặt nhuốm đầy nước mắt đến.
Khi đến gần hơn, hắn từ cao nhìn xuống Lý Huệ Tâm, trầm giọng nói: "Ngươi là một tiểu thư xuất thân thứ nữ, lại dám vọng tưởng muốn làm tông phụ của phủ Đường Quốc Công ta, còn giả truyền thánh chỉ, bổn quan ngược lại muốn đi hỏi Hoàng thượng, gia giáo của Hoàng gia bây giờ đều như này sao?"
Tiêu Hoài thân hình cao lớn, khắp người toả ra sát khí, lúc này Lý Huệ Tâm đã bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Mà Tiêu Hoài lại quay đầu nhìn Tiêu Ngọc Thần: "Con là thế tử của phủ Đường Quốc Công ta, là chủ nhân tương lai của phủ Quốc Công, cho dù là Hoàng thượng cũng sẽ không biết phân biệt trái phải, ban hôn một thứ nữ không biết liêm sỉ cho con. Đi, cùng ta đi gặp Hoàng thượng."
Tiêu Ngọc Thần gật đầu, Tiêu Hoài dịu giọng nói với Tiêu Ngọc Châu: "Con về phủ nói với mẫu thân, bảo nương con cũng gửi thẻ bài tiến cùng bái kiến Hoàng hậu."
Tiêu Ngọc Châu vội vàng gật đầu, Tiêu Hoài dẫn theo Tiêu Ngọc Thần rời đi, đi vào cung gặp Hoàng thượng. Tiêu Ngọc Châu cũng lập tức cáo từ với các vị tiểu thư, về phủ Quốc Công. Đương nhiên những vị tiểu thư kia cũng không ở lại, đều vội vàng về nhà, các nàng phải về nói chuyện vừa xảy ra với người trong nhà.
Mọi người đi rồi, chỉ còn lại Lý Huệ Tâm và tỳ nữ của nàng ta.
"Quận chúa, chúng ta.... chúng ta có đi hay không?” Tỳ nữ hỏi, bọn họ cũng bị khí thế vừa rồi của Tiêu Hoài làm cho hoảng sợ.
"Về... Về Vương phủ.” Lý Huệ Tâm nói.
..........
Bên này, khi Tiêu Ngọc Châu về đến nhà, kể lại chuyện vừa rồi cho Đường Thư Nghi nghe. Đường Thư Nghi nghe xong đứng dậy quay vào tẩm thất thay y phục, sau đó xuất phát đi Hoàng cung. Đến cửa cung, liền nhìn thấy Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Thần đang đợi nàng.
Nàng xuống xe ngựa, đi về phía hai người, Tiêu Hoài nhìn nàng, mỉm cười nói: "Phu nhân và chúng ta binh chia hai đường thôi."
Đường Thư Nghi cũng mỉm cười: "Hoàng hậu hẳn là sẽ không làm khó ta, chỉ là bên phía Hoàng đế Quốc Công gia phải cẩn thận."
Tiêu Hoài gật đầu: "Được, phu nhân cũng nên cẩn thận."
Đường Thư Nghi cũng nói được, sau đó hai người nhìn nhau mỉm cười, cùng nhau đi về phía cổng cung. Tiêu Ngọc Thần đi theo hai người bọn họ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn bọn họ, nhìn dáng vẻ này không giống như có mâu thuẫn, vậy sao lại không sống cùng nhau chứ? Thật không thể hiểu nổi!
Tiêu Hoài nhận được ánh mắt nghiền ngẫm của hắn, liếc mắt nhìn hắn nói: "Đừng cả ngày chỉ biết suy nghĩ lung tung, phải đặt tâm tư vào chuyện chính."
Tiêu Ngọc Thần đột nhiên không hiểu sao mà bị khiển trách, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu nói vâng, ai bảo người này là cha hắn chứ.
Tiến vào Hoàng cung, cùng nhau đi một đoạn đường, sau đó tách ra. Một người đi đến ngự thư phòng ở phía trước, một người đến tẩm cung của Hoàng hậu.