Giai Ninh quận chúa hạ mắt xuống, sau đó nhìn Đoan thân vương nói: "Xuất thân như con chắc chắn không thể gả vào một gia đình bình thường. Nam tử gia tộc quyền quý, cho dù tướng mạo có xấu xí, vẫn có rất nhiều nữ tử nguyện ý trao thân cho hắn. Nếu đã như vậy, sao con không thể chọn một người đẹp trai, ít nhất nhìn còn thấy vui mắt."
Đoan thân vương: "......."
Cầm ly rượu lên, hắn ta ngẩng đầu lên uống cạn, sau đó nói: "Dù sao có thể nào đi nữa, ta sẽ không đồng ý mối hôn sự này."
Không tìm ra lý do để phản bác, hắn ta liền chơi trò vô lại. Giai Ninh quận chúa thấy vậy, mỉm cười nói: "Nếu như phụ vương đã không muốn nữ nhi sống dễ dàng, nữ nhi cần gì phải nhân nhượng phụ vương chứ?"
"Ngươi có ý gì?" Đoan thân vương nhíu mày hỏi.
Giai Ninh quận chúa cúi đầu xuống chỉnh sửa vạt y phục của mình, nói: "Nếu phụ vương khăng khăng phản đối mối hôn sự này, vậy nữ nhi sẽ truyền chuyện phụ vương bị người đội mũ xanh ra ngoài."
"Ngươi... Ngươi nghịch nữ!" Đoan thân vương đột nhiên đứng dậy, giơ tay chỉ vào Giai Ninh quận chúa nói: "Ta là phụ thân của ngươi, sao ngươi có thể làm như vậy với ta?"
Lãnh Gia Ninh: "Con là nữ nhi của người, sao người có thể làm như vậy với con?"
Đoan thân vương ngừng nói, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm nữ nhi trước mặt, hắn ta không biết từ khi nào nàng ấy lại trở nên sắc bén như vậy.
Lúc này, lại nghe thấy Giai Ninh quận chúa nói: "Nghe nói khoảng thời gian gần đây, phụ vượng có quan hệ thân thiết với một vị phu nhân."
"Ngươi.... Làm sao ngươi biết?” Đoan thân vương hỏi, hắn ta cảm thấy chính mình làm việc này rất bí mật.
Giai Ninh quận chúa không trả lời hắn ta, mà lại nói: "Nếu có tin phụ vương ngài tư thông với gia quyến của quan lại truyền ra ngoài, kết quả sẽ thế nào đây?"
"Ngươi.... Ngươi cư nhiên uy hiếp phụ thân của mình?” Hai mắt Đoan thân vương trừng lên như muốn nứt ra, hắn ta tiến lên một bước, đi tới trước mặt Giai Ninh quận chúa, giơ tay muốn tát vào mặt nàng ấy.
"Phụ vương!"
Giai Ninh quận chúa đứng dậy, ngẩng mặt nhìn chằm chằm vào mắt Đoan thân vương, nói: "Phụ vương, chỉ cần cái tát này của ngài rơi xuống, những chuyện ngài làm không thể để cho người khác biết kia, ngày mai sẽ truyền khắp Thượng Kinh."
Đoan thân vương thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ nhi của mình, sau đó chậm rãi hạ cánh tay xuống, "Hay lắm, thật sự hay lắm! Ta thật đúng là không ngờ tới, chính ta có thể nuôi được một nữ nhi có bản lĩnh như vậy."
Giai Ninh quận chúa ngồi xuống, nhàn nhạt nói: "Phụ vương hẳn là đã quên, con không phải do ngài nuôi lớn. Trước bốn tuổi con ở bên mẫu thân, sau khi mẫu thân qua đời, con một năm không gặp mặt phụ thân được mấy lần."
Đoan thân vương chán nản ngồi xuống ghế gấm, một lúc sau mới nói: "Được rồi, đều như ngươi muốn, ngươi muốn gả cho ai thì gả cho người đó đi."
Giai Ninh quận chúa đứng lên, "Cảm tạ phụ vương."
Nói xong nàng ấy xoay người đi ra ngoài, đến cửa nàng ấy dừng lại bước chân nói: "Phụ vương vẫn nên mau chóng cắt đứt với vị phu nhân kia đi, thiên hạ này không có bức tường nào không lọt gió, chỉ cần đã làm ra chuyện, sớm muộn gì cũng bị người khác biết."
"Bổn vương biết rồi, ngươi mau cút khỏi đây đi." Đoan thân vương không kiên nhẫn nói.
Giai Ninh quận chúa không quan tâm đến lời nói của hắn ta, trong tim đã thương tích đầy mình từ lâu. Nàng ấy bước ra khỏi cửa, ngẩng đầu nhìn mặt trời ấm áp treo trên cao, khẽ mỉm cười.
Thật ra nàng ấy không hiểu rõ về Tiêu Ngọc Thần lắm, nàng ấy cũng không biết quyết định của mình có đúng hay không, nhưng nếu như đã lựa chọn, nàng ấy sẽ kiên định đi đến cùng.