Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão (Dịch Full)

Chương 599 - Chương 599. Ám Muội 2

Chương 599. Ám muội 2 Chương 599. Ám muội 2

Tiếp theo hai người liền rơi vào trầm mặc, chỉ có tiếng bước chân sột soạt đồng hành hai bên trái phải của bọn họ. Trong bầu không khí ái muội mang theo chút ngượng ngùng, Tiêu Ngọc Thần niết tay, sau đó nói: "Tiết trời mùa đông ở Phong Xuyên thế nào, có lạnh như Thượng ở Thượng Kinh không?"

Phong Xuyên là đất phong của Đoan thân vương.

"Phong Xuyên ấm hơn Thượng Kinh một chút, nhưng ẩm ướt hơn nhiều." Giai Ninh quận chúa nói.

"Lúc trước ta ra ngoài ngao du, vốn dĩ định đến Phong Xuyên. Đột nhiên nhận được tin phụ thân ta vẫn còn sống, liền không đi nữa."

"Lúc thế tử ngao du thiên hạ, đã từng đi đến đâu?"

Tiêu Ngọc Thần vừa đi về phía trước, vừa kể lại một vài chuyện thú vị xảy ra trong lúc hắn ngao du, bất tri bất giác mà đến nhà ấm. Hai người bước vào trong, nha hoàn tuỳ tùng của hai người đều biết ý dừng ở bên ngoài. Toàn bộ không gian chỉ còn lại hai người, bầu không khí đột nhiên lại trở nên ái muội.

Trong nhà ấm đốt rất nhiều chậu than, không lâu sau thân thể hai người đều trở nên ấm áp dễ chịu. Giai Ninh quận chúa cảm thấy nóng, duỗi tay cởi áo choàng ra, nhưng cũng không biết là vì căng thẳng hay vì gì khác, nàng ấy có làm thế nào cũng không cởi ra được.

Tiêu Ngọc Thần thấy vậy nói: "Ta giúp quận chúa."

"Được."

Giai Ninh quận chúa buông tay ra, Tiêu Ngọc Thần tiến lên hai bước, vươn tay gỡ nút thắt bị thắt chặt lại kia. Khoảng cách của hai người rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau, thình thịch, cả hai trái tim đều đập nhanh. Bàn tay của Tiêu Ngọc Thần còn khá linh hoạt, một lát sau liền gỡ được nút thắt.

"Cảm tạ thế tử." Giai Ninh quận chúa nói.

Giờ khắc này mặt nàng ấy nóng ran, những năm gần đây nàng ấy hành sự càng lúc càng trầm ổn, hiếm khi có những lúc thất thố như thế này. Tiêu Ngọc Thần cũng không khá hơn là bao, hắn không chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, mà giờ khắc này hắn còn cảm thấy cả người nóng ran.

Lùi lại hai bước, hắn đè nén trái tim đang đập dữ dội, nói: "Quận chúa không cần khách khí với ta, về sau.... về sau chúng ta.....".

Chúng ta sẽ thế nào, hắn cuối cùng vẫn không nói được. Có chút hoảng loạn mà sờ vào trong tay áo, lấy một chiếc trâm ngọc xanh biếc óng ánh ra, duỗi tay đưa cho nàng ấy, "Tặng... tặng quận chúa."

Giai Ninh quận chúa hạ mắt xuống nhìn ngón tay mảnh khảnh đang cầm lấy trâm ngọc tinh xảo, tay và trâm ngọc đều rất dễ nhìn. Nàng ấy mỉm cười cầm lấy trâm ngọc nói, "Rất đẹp, ta rất thích."

Tiêu Ngọc Thần nhe răng cười, hôm qua hắn ở nhà kho chọn lựa một lúc lâu, mới chọn được chiếc trâm này. May mà giai nhân cũng thích.

Giai Ninh quận chúa giơ tay cài trâm lên tóc của mình, mỉm cười với Tiêu Ngọc Thần. Nụ cười của mỹ nhân giống như ánh mặt trời thiêu đốt của mùa xuân, tỏa sáng rực rỡ hơn bất kỳ loài hoa nào trong nhà ấm. Trái tim Tiêu Ngọc Thần bất giác lại đập dữ dội.

Lúc này, Giai Ninh quận chúa đưa một miếng ngọc bội qua, nhẹ giọng nói: "Tặng thế tử."

Ngọc bội làm từ dương chi ngọc thạch, có vân màu xanh nhạt, thật đúng là tao nhã. Tiêu Ngọc Thần nhận lấy, cúi đầu cởi ngọc bội trên eo xuống, thay thế bằng miếng ngọc bội mới, sau đó hai người nhìn nhau mỉm cười.

"Quận chúa mang một ít hoa trở về." Tiêu Ngọc Thần khụ một tiếng nói.

Giai Ninh quận chúa mỉm cười: "Được. Thế tử thích loại hoa nào?"

"Hải đường."

........

Hai người vừa nói chuyện vừa hái vài bông hoa, sau đó cùng nhau ra khỏi nhà ấm, đi đến Thế An Uyển. Đường Thư Nghi và Lão Lễ Quốc Công phu nhân đã thảo luận xong mọi chuyện, nhìn thấy hai người họ như một đôi kim đồng ngọc nữ bước tới, nụ cười trên mặt không khỏi càng tươi hơn.

Bình Luận (0)
Comment