Bước chân của Tiêu Hoài có chút hoảng loạn đi ra, Đường Thư Nghi nhìn rèm cửa đang đung đưa, cúi đầu cười nhẹ. Cảm giác yêu đương cũng.... khá tốt.
Tiêu Hoài bước ra khỏi cửa phòng, gió lạnh bên ngoài vừa thổi đến, cảm giác khô nóng trong nội tâm và thân thể giảm đi không ít. Hắn không nhịn được bật cười, nói ra hắn cũng đã mấy chục tuổi rồi, không ngờ tới còn có lúc xúc động như vậy.
Hắn sải bước ra khỏi Thế An Uyển, bên cửa sổ phòng Tiêu Ngọc Châu, ba cái đầu chen chúc nhau. Nhìn bóng lưng hắn biến mất trong màn đêm, ba huynh muội đều nặng nề thở dài một hơi.
"Tại sao lại rời đi chứ?" Tiêu Ngọc Châu gục xuống ghế nói.
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đều tỏ vẻ bất lực, Tiêu Ngọc Châu lại nói: "Buổi tối nhìn thấy phụ mẫu hai người thầm thầm thì thì, muội còn tưởng đã hoà giải rồi."
"Muội có nghe thấy phụ mẫu nói gì không?" Tiêu Ngọc Minh hỏi.
Tiêu Ngọc Châu lắc đầu, "Có vài câu giọng nói của phụ mẫu vô cùng nhỏ, muội cảm thấy là cha đang xin lỗi nương."
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh cũng cảm thấy như vậy, nhưng cho dù hai người chưa hòa giải, bọn họ cũng không thể làm gì. Tiêu Ngọc Thần đi ra ngoài, "Muộn rồi, về nghỉ ngơi thôi."
Hắn còn đang nóng lòng muốn trở về đọc thư của Giai Ninh quận chúa đây.
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh đều đoán được suy nghĩ của hắn, ở phía sau cười. Tiêu Ngọc Thần không quan tâm bọn họ, sải bước trở về viện của mình. Nhìn thấy Trường Phong, hắn liền hỏi: "Thư đâu?"
"Nô tài để trong thư phòng của ngài."
Tiêu Ngọc Thần lại sải bước đi về phía thư phòng, liền nhìn thấy một bức thư nằm ở giữa bàn. Hắn đi tới cầm bức thư lên, chậm rãi xé phong thư, cầm lấy lá thư rồi mở ra, nét chữ xinh đẹp đập vào tầm mắt, trái tim hắn đột nhiên ấm áp.
Hạ mắt xuống cẩn thận nhìn từng câu từng chữ, bên trong không có những ngôn ngữ ái muội gì, chỉ có những dòng chữ giản dị kể lại chuyện xảy ra trong ngự thư phòng, nhưng trong lòng Tiêu Ngọc Thần lại tràn đầy cảm xúc.
Loại cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác mà Liễu Bích Cầm mang lại cho hắn, lúc đó mặc dù Liễu Bích Cầm khiến trái tim của hắn cảm thấy mềm nhũn, nhưng có lúc lại cảm thấy trống rỗng. Còn Giai Ninh lại cho hắn một loại cảm giác, có thể sánh vai cùng nhau trở thành chỗ dựa vững chắc.
Xem đi xem lại bức thư vài lần, hắn lấy giấy bút ra bắt đầu trả lời. Kể chuyện hôm nay nghe thấy có thánh chỉ đến hắn căng thẳng như thế nào, còn có hôm nay hắn săn được hai con thỏ, cảm thấy rất dễ thương, ngày mai phái người mang qua cho nàng ấy......
Gió đêm nay hơi lạnh, nhưng không hiểu sao lại mang theo chút hương vị mùa xuân.
Gần đến cuối năm, triều đình luôn rất bận rộn. Nhưng năm nay, có vẻ như xảy ra nhiều chuyện hơn những năm trước. Chủ yếu là mỗi lần thượng triều, đều có rất nhiều triều thần thượng tấu lập Thái tử.
Hoàng đế mỗi lần đều hàm hồ cho qua chuyện, nhưng ngày nào cũng có rất nhiều tấu chương đòi lập Thái tử, đặt ở trên bàn của Hoàng đế. Nương gia của Hoàng hậu và ngoại gia của Tứ hoàng tử đều cố hết tất cả sức lực lôi kéo triều thần, sau khi Hoàng đế biết chuyện, giận đến mức quăng vỡ mấy chén trà.
Cả triều đình có thể nói là sóng ngầm cuộn trào, nhưng ngày tháng ở phủ Định Quốc Công vẫn cứ tuần tự mà tiến. Sản nghiệp trong phủ đã kết toán xong, Đường Thư Nghi giống như năm ngoái, ban cho mỗi vị quản sự hai mươi lượng bạc, coi như là thưởng cuối năm.
Tiếp theo nàng phải chuẩn bị đồ cho năm mới, năm ngoái bọn họ còn giữ tang, mọi thứ đều làm đơn giản. Năm nay thì khác, bọn họ không cần phải giữ tang, Tiêu Hoài đã trở lại, phủ Định Quốc Công phải qua lại với những nhà quyền quý ở Thượng Kinh, có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị trước.
Giờ khắc này, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu đang ngồi trước bàn lớn, một người nói một người viết, bọn họ đang lập danh sách mua đồ, còn Tiêu Hoài thì ngồi cách đó không xa. Mấy ngày nay, chỉ cần hắn không có chuyện liền đến Thế An Uyển.
Nếu Đường Thư Nghi nhàn rỗi, hai người sẽ trò chuyện chơi cờ, nếu nàng bận, Tiêu Hoài sẽ ngồi ở một bên. Nếu có chuyện gì có thể giúp, hắn liền nghe Đường Thư Nghi phân phó.