Tiêu Hoài lắc đầu, "Ta không nghĩ nàng ta sẽ làm như vậy, bởi vì Hoàng đế sẽ không đồng ý."
"Ta cũng nghĩ như vậy," Đường Thư Nghi nói, "Vậy bọn họ phải làm cho Hoàng đế không thể không ban hôn."
Nghĩ đến đây, cả người nàng ngưng đọng lại, Tiêu Hoài cũng như vậy.
"Trực tiếp bại lộ mục đích của mình như vậy," Đường Thư Nghi trầm ngâm nói, "Chẳng lẽ bọn họ muốn dương đông kích tây?"
Nếu không thì đúng là không thông minh thật!
Tiêu Hoài cau mày, suy nghĩ một hồi, nói: "Có khả năng."
"Mục đích thực sự của bọn họ là gì?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Hoài cười lạnh: "Nếu những chuyện này đều do Hoàng đế chỉ thị thì sao?"
Đường Thư Nghi nhíu chặt mày lại, "Chỉ là để thăm dò ngài? Hay là muốn từ chuyện này nắm lấy nhược điểm của ngài? Nhưng ngài có nhược điểm gì để bọn họ nắm lấy?"
Đường Thư Nghi cảm thấy nếu thật sự là do Hoàng đế chỉ thị, vậy thì mạch não của vị Hoàng đế này đúng là không phải vòng vèo bảy tám khúc như bình thường. Tiêu Hoài dựa vào thành xe, rũ mắt trầm tư. Lần này hắn cũng không đoán được ý đồ thật sự của đám người Tứ hoàng tử, hoặc là Hoàng đế.
Qua một lúc hắn hỏi: "Phu nhân muốn làm như thế nào?"
"Chủ động xuất kích." Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Hoài mỉm cười: "Phu nhân muốn ra tay từ chỗ Dương lão phu nhân?"
Đường Thư Nghi mỉm cười nhìn hắn: "Đúng vậy, ta không tin Dương lão phu nhân không oán không hận. Hơn nữa, cho dù sự việc này có phải do Hoàng đế chỉ thị hay không, thì việc Dương thái sư vì Viên phi mà tham gia vào cuộc tranh đấu giữa các Hoàng tử đã là chuyện vô cùng nguy hiểm. Dương lão phu nhân có thể không quan tâm, nhưng bà ấy vẫn phải nghĩ cho hài tử của bà ấy."
Tiêu Hoài gật đầu: "Nếu chuyện giữa Dương thái sư và Viên phi bị vạch trần, đó chính là tội tru di cửu tộc. Nếu Dương lão phu nhân biết phu nhân nàng đã biết chuyện bí mật lớn như này, bà ấy sẽ lựa chọn như thế nào?"
Đường Thư Nghi: "Đương nhiên là dẫn theo con cháu phủi sạch quan hệ với Dương thái sư. Nếu Dương thái sư và Dương lão phu nhân hòa ly, có thể khuấy đục vũng nước này, chúng ta cũng có thể nhân cơ hội này thăm dò ý đồ chân chính của bọn họ."
"Lý Thành Nghĩa muốn không gì khác ngoài quân quyền trong tay ta, còn có mạng của ta." Tiêu Hoài nói.
Đường Thư Nghi gật đầu: "Chỉ là ta không biết y sẽ tìm cho ngài tội danh gì."
Phu thê hai người nói chuyện một hồi liền về đến nhà, Tiêu Hoài xuống xe ngựa trước, sau đó đỡ Đường Thư Nghi xuống, hai người đều không ngồi kiệu, cùng nhau đi bộ đến Thế An Uyển. Nhìn từ phía sau, nam tử cao lớn rắn rỏi, nữ tử ung dung quý phái, đúng thật là không phải xứng đôi bình thường.
Đến Thế An Uyển, liền thấy Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập đang chơi đá cầu trong viện, Tiêu Ngọc Châu đá, Lý Cảnh Tập ở bên cạnh đếm hộ con bé. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài thấy vậy trên mặt không nhịn được ý cười.
"Cha nương." Tiêu Ngọc Châu dừng đá cầu lại, chạy nhanh đến bên cạnh hai người.
"Sư phụ, tiên sinh." Lý Cảnh Tập cũng đi tới.
Đường Thư Nghi dùng khăn tay lau mồ hôi cho Tiêu Ngọc Châu, nói với Lý Cảnh Tập: "Sao hôm nay Cảnh Tập lại đến đây?"
"Tổ mẫu làm một ít điểm tâm, bảo ta mang đến cho Ngọc Châu." Lý Cảnh Tập nói.
Đường Thư Nghi mỉm cười nói với Tiêu Ngọc Châu: "Nhìn xem Thái phi đối xử tốt với con như thế nào, ngày mai mời Thái phi tới phủ chơi."
Tiêu Ngọc Châu vội vàng gật đầu: "Vâng, con cũng làm điểm tâm cho Thái phi."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Được rồi, các con chơi tiếp đi."
Nàng bước vào phòng, Tiêu Hoài sóng vai với nàng. Vào phòng, Tiêu Hoài nói: "Cảm ơn phu nhân."
Thái phi mỗi ngày đều muốn tìm một lý do để đến phủ Định Quốc Công, nhưng lý do cũng không dễ tìm cho lắm.
Đường Thư Nghi xua tay: "Ta với ngài không cần khách khí như vậy."
Tiêu Hoài mỉm cười: "Đúng là như vậy."