Dương lão phu nhân nhìn hai nhi tử của, khóe miệng kéo ra một nụ cười lạnh, "Chuyện mà Định Quốc Công phu nhân kể chính là chuyện của nhà chúng ta. Về phần tại sao nàng lại chuyện này với ta, bởi vì phụ thân các con năm đó ầm ĩ muốn hoà ly với ta là vì ông ta ái mộ một nữ tử, cả trái tim đều giao cho nữ tử đó."
Dương đại gia và Dương nhị gia nghe thấy lời này, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
"Nữ nhân đó là ai?" Dương nhị gia hỏi.
Dương lão phu nhân hít sâu một hơi, nói: "Viên phi nương nương ở trong cung, mẫu phi của Tứ hoàng tử."
Dương đại gia và Dương nhị gia đều chấn kinh đến mức không nói nên lời, bọn họ có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, phụ thân của họ thế mà lại dính líu đến Viên phi. Đồng thời giờ khắc này cả người toát mồ hôi lạnh.
Dương nhị gia thậm chí còn hỏi: "Vậy Tứ hoàng tử kia không phải là..... của phụ thân?" Không phải là hài tử của phụ thân chứ?
Nếu không, tại sao phụ thân bọn họ lại dốc toàn lực ủng hộ Tứ hoàng tử?
"Hẳn là không phải." Dương lão phu nhân nói.
Câu này khiến Dương đại gia và Dương nhị gia thở phào nhẹ nhõm, còn may, còn may là không phải, nếu không tru di cửu tộc còn nhẹ. Nhưng nếu chuyện này bị bại lộ, cũng đều chịu tội tru di cửu tộc!
Không, chuyện này đã bại lộ rồi, nếu không tại sao Định Quốc Công phu nhân lại kể câu chuyện này với mẫu thân của bọn họ.
"Tại sai phụ thân lại đắc tội với Định Quốc Công?" Dương đại gia hỏi.
Dương lão phu nhân dựa lưng vào ghế, mệt mỏi nói: "Phụ thân các con vì muốn thêm trợ giúp cho Tứ hoàng tử, muốn để nữ hài độc nhất của Định Quốc Công gả cho Tứ hoàng tử. Định Quốc Công không đồng ý, nên sẽ phải dùng chút thủ đoạn."
"Cái này ....."
"Cái này ......."
Dương đại gia và Dương nhị gia đều cảm thấy phụ thân mình bị điên rồi, chính mình có nhược điểm lớn như vậy, còn dám làm ra chuyện uy hiếp người khác, mà còn dám uy hiếp Định Quốc Công. Quên mất Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử ngã xuống như thế nào?
Hai người bọn họ vừa chấn kinh vừa tức giận, còn có một loại bất lực sâu sắc, chỉ cảm thấy cổ mình lạnh lẽo, giống như bên trên gác một con dao.
Dương lão phu nhân ngồi thẳng dậy, nâng tinh thần lên nói: "Ta gọi các con đến là muốn thương nghị với các con, ta muốn hoà ly với Dương Hoa Xán, dẫn các con cùng đi. Sau khi hoà ly, các con không phải con cháu Dương gia nữa, đổi theo họ Lâm của ta."
Trong phòng im lặng như chết, cải danh đổi họ, không nhận cha ruột, loại chuyện này xưa nay chưa từng có. Nếu bọn họ làm như vậy, nhất định sẽ bị người nghị luận.
Qua một lúc lâu, Dương lão phu nhân lại nói: "Cải danh đổi họ, hay là chết, các con lựa chọn như thế nào?"
Dương đại gia và Dương nhị gia mở miệng, nhưng không biết nên nói gì. Bọn họ nhất thời không chấp nhận được sự thật này, cũng không thể đưa ra quyết định. Dương đại gia nói: "Mẫu thân, không còn cách nào khác sao?"
"Có," Dương lão phu nhân nói, "Chính là dọn dẹp mọi chướng ngại cho phụ thân các con, Viên phi và Tứ hoàng tử, giết tất cả những người biết chuyện này."
Dương đại gia và Dương nhị gia đều trầm mặc, Định Quốc Công bọn họ không dám giết, cũng giết không được.
Dương lão phu nhân nhìn hai nhi tử không hạ được quyết tâm của mình, lại mệt mỏi dựa lưng vào ghế: "Các con trở về suy nghĩ đi, nhưng không thể quá lâu, phủ Định Quốc Công sẽ không đợi chúng ta."
Dương đại gia và Dương nhị gia đều nặng nề gật đầu, Dương lão phu nhân xua tay bảo bọn họ ra ngoài. Hai người đứng dậy hành lễ với bà ấy, sau đó cùng nhau đi ra khỏi viện.
Một cơn gió lạnh thổi qua, sợi tóc nhảy múa theo gió. Gió mùa đông lúc nào cũng mang theo chút lạnh lẽo, nhưng giờ khắc này hai người bọn họ không cảm nhận được dù chỉ một chút, bởi vì trái tim càng lạnh giá.